Hắn vươn tay lấy một bảo vật hình kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, bảo vật này
đúng là lúc trước cung chủ của Thượng Thanh Cung tặng cho.
Diệp Lạc cung kính nhận lấy bảo vật hình kiếm kia, hắn ta tập trung nhìn vào.
Bảo vật hình kiếm ở trên tay hắn ta là một thanh thần kiếm kim sắc, chuôi kiếm
khắc một chữ “đạo”, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã lộ ra sắc bén có thể nghiền nát hư
không.
“Bảo vật thật mạnh.”
Diệp Lạc không nhịn được tán thưởng một câu.
Hắn ta cảm nhận được thần kiếm này cường đại tới mức nào.
Chính vì cảm nhận được, cho nên hắn ta mới hiểu rõ, thần kiếm này quý giá bao
nhiêu.
Đây là một thanh thần kiếm hơn xa “tổ khí”.
“Đi đi.”
Sở Duyên lắc đầu, nói.
“Vâng, sư tôn.”
Diệp Lạc đáp một câu, hắn ta lập tức không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp
xoay người mà lên.
Sở Duyên lẳng lặng đứng trên tiên kiếm, nhìn Diệp Lạc xông lên bầu trời.
Diệp Lạc này còn rất biết điều, biết tiểu hiệu của hắn không thể sử dụng tu vi,
còn phân ra một chút tinh thần khống chế tiên kiếm.
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, trong lòng vui mừng một chút.
Không uổng phí hắn yêu thương đại đệ tử này.
…
Bên kia, Diệp Lạc phóng lên trời.
Đối mặt với kim long đầy trời, hắn ta không có bất cứ sợ hãi nào.
Trực tiếp rút ra thần kiếm kim sắc kia.
Sau khi thần kiếm kim sắc ra khỏi vỏ, hư không xung quanh thần kiếm trực tiếp
vỡ ra, sắc bén của kiếm thi triển ra hết không thể nghi ngờ.
“Thật mạnh.”
Diệp Lạc ngơ ngác nhìn thần kiếm kim sắc trên tay mình.
Trên thần kiếm không chỉ có kiếm khí vô cùng vô tận đang tràn ngập, đồng thời
còn có kiếm đạo chi ý vờn quanh.
Kiếm đạo chi ý này thậm chí còn khủng bố hơn kiếm đạo chi ý Diệp Lạc tự
mình nắm giữ.
Diệp Lạc thử phụ thêm kiếm đạo chi ý của mình lên.
Nhưng thần kiếm kim sắc này căn bản không muốn, khi đụng chạm vào kiếm
đạo chi ý của Diệp Lạc, đột nhiên bùng nổ ra kiếm đạo chi ý càng mạnh hơn.
Hai kiếm đạo chi ý va chạm nhau, giống như như nước với lửa, triệt tiêu lẫn
nhau.
Chuyện này…
Diệp Lạc không kịp quản nhiều cái gì, nếu không thêm vào được, vậy thì không
thêm vào nữa.
Chỉ dựa vào lực lượng của thần kiếm kim sắc này, như vậy cũng đủ.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Lạc vung thần kiếm kim sắc, chém về phía kim long đầy
trời trên bầu trời.
Ong ong ong…
Một kiếm chém qua, như muốn chém rụng cả bầu trời, khí thế mãnh liệt, quang
mang thuộc về kiếm đạo chiếu rọi cả Thiên Địa.
…
Sở Duyên đứng trên tiên kiếm thậm chí vì kiếm quang quá chói mắt, bất đắc dĩ
nhắm hai mắt lại.
Đợi khi hắn mở mắt ra lần nữa, kim long đầy trời trên bầu trời đã biến mất
không thấy, không có huyết dịch, không có xác chết, giống như kim long đầy
trời cho đến bây giờ đều chưa từng tới, toàn bộ đều là ảo giác.
Đám kim long đó…
Đều bị chém thành hư vô?
Sở Duyên biết được đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều không ngờ tới thanh
kiếm này thực sự mạnh đến mức độ ấy.
Nếu hắn không nhìn nhầm mà nói, trong kim long đầy trời kia, đúng là có mấy
con cảnh giới Tiên Đế, nhưng cho dù là cảnh giới Tiên Đế, vậy mà cũng hóa
thành hư vô dưới một kiếm này.
Kiếm này thật lợi hại.
Khi Sở Duyên sinh ra cảm khái, tiếng long ngâm vang lên một lần nữa, điều này
khiến trong lòng Sở Duyên không khỏi dâng lên một ý niệm.
Bộ sách võ thuật kinh điển sao?
Đánh kẻ nhỏ, kẻ lớn tới?
…
Thượng giới thống nhất cai quản muôn vàn hạ giới.
Hạ giới có vô số cái, trong đó một số nơi cường đại có liên hệ với thượng giới,
có được thông đạo phi thăng. Nhưng có rất nhiều hạ giới nhỏ yếu, ngay cả
thông đạo phi thăng với thượng giới đều không có.
Ở trong hạ giới nhỏ yếu này, tu sĩ xuất hiện là một loại bi ai.
Nhất định là đám tu sĩ đi đều không có con đường tu tiên tận cùng.
Mà trong một hạ giới không biết tên, từ khi rời khỏi Thái Huyền Giới, Đế Tuấn
dẫn dắt nhiều đại yêu tộc thời đại cũ đến nơi này, còn thống trị nơi này.
…
Ở hạ giới, trong một điện phủ mới xây không lâu.
Đế Tuấn đang ngồi trên vị trí đầu não, trong tay là một quyển sách, lão ta càng
nhìn trong mắt càng tràn ngập kinh ngạc.
“Hạ giới này và thượng giới là đoạn liên kết, nhưng lịch sử ghi lại rất dày, thậm
chí ghi lại toàn bộ niên đại lịch sử thuộc về thời chúng ta.”
Đế Tuấn vừa đọc, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lão ta đọc không lâu, bên ngoài có bóng người bước nhanh tới.
“Huynh trưởng!”
Đông Hoàng Thái Nhất bước nhanh vào điện phủ, trong tay là một quyển sách,
trên mặt tràn ngập lo lắng.
“Thái Nhất, chú ý hình tượng một chút, dù thế nào ngươi cũng là yêu hoàng của
yêu tộc, sao có thể không chú trọng hình tượng như thế.”
Đế Tuấn nhẹ nhàng đóng sách lại, nhíu mày nói một câu.
“Huynh trưởng, ngươi mau nhìn, mau nhìn…”
Đông Hoàng Thái Nhất không chú ý nhiều như vậy, lão ta bước nhanh lên
trước, đưa một quyển sách cho Đế Tuấn.