Lão tổ chân long biết được chuyện này, trái tim đập nhanh hơn.
Vừa rồi, vừa rồi Thái Nhất Kiếm Tôn nói gì?
Nói đám tiểu bối đã chết đi nhà bọn họ, là va chạm phải sư tôn của Thái Nhất
Kiếm Tôn?
Sư tôn của Thái Nhất Kiếm Tôn…
Là vị “thánh” trên pháp chỉ nói sao?
“Làm sao vậy? Sao ngươi lại có vẻ mặt này?”
Người đàn ông trung niên kia cảm thấy hơi khó hiểu, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Chuyện đó, ngươi, ngươi từng thấy thánh sống chưa?
Lão tổ chân long lộ ra nụ cười cứng ngắc, vô cùng khó xử hỏi.
“Thánh sống sao? Sao có thể thấy được? Đại La đều không thấy nhiều lắm,
nhân vật như thánh, sao phải người chúng ta có thể gặp được?”
“Vậy ngươi muốn gặp mặt thánh sống không?”
“Muốn, đương nhiên muốn, có thể nhìn thấy một vị thánh sống, đây là vinh
hạnh cỡ nào?”
“Nếu để ngươi nhìn thấy một thánh sống, cái giá phải trả là đắc tội một thánh
sống, vậy ngươi còn nguyện ý thấy không?”
“Đương nhiên nguyện ý, Ngao lão tổ, ngươi chưa từng nghe nói tới một câu
sao? Buổi sáng nghe được đạo lý, buổi chiều dẫu chết cũng hả lòng ư!”
“Vậy ngươi quay đầu nhìn xem đi, vị đứng trên tiên kiếm chính là thánh sống.”
“…”
Hai người ngươi một câu ta một câu.
Đột nhiên người đàn ông trung niên như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía
Sở Duyên đứng trên tiên kiếm, toàn thân tỏa ra thần quang.
Sau khi nhìn thoáng qua, lão ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía lão tổ chân
long.
“Ngươi không nói đùa với ta đấy chứ?”
Lúc này người đàn ông trung niên kia thực sự sắp khóc tới nơi.
“Không nói đùa với ngươi, vừa mới biết được, sư tôn của Thái Nhất Kiếm Tôn
là vị kia, mà vị kia chính là thánh sống, thế nào, bây giờ ngươi hài lòng muốn
chết đúng không?”
Lão tổ chân long hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Đồng thời lão ta còn cẩn thận nhìn Sở Duyên.
Trong lòng người đàn ông trung niên kia, thực sự rất muốn bóp chết lão tổ chân
long.
Kẻ bịp bợm cũng không chơi hố như vậy.
Hố như vậy dễ chết lắm.
“Không biết thánh tôn ở đây, vãn bối vô ý mạo phạm, mong thánh tôn thứ tội!”
Người đàn ông trung niên kia trực tiếp quỳ trên hư không, quay mặt về phía Sở
Duyên, hành đại lễ đúng tiêu chuẩn.
Lão tổ chân long ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng mơ hồ một lát, dù gì
cũng là tộc nhân của kim ô nhất tộc, sao không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng mà đã có người bắt đầu, vậy lão ta cũng không cần xấu hổ nữa.
“Tiểu long không biết thánh nhân ở đây, còn mạo phạm thánh tôn! Mong thánh
tôn bớt giận! Tiểu long nguyện nhận lỗi, mong thánh nhân bớt giận!”
Lão tổ chân long cũng quỳ xuống đất, vội vàng nói.
Sợ nói chậm một chút, sẽ bị ánh mắt của Sở Duyên diệt.
…
Bên kia Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này, có chút không kịp phản ứng.
Trái lại Diệp Lạc phản ứng rất nhanh.
“Sư tôn, chỉ sợ hai người kia chiếm được tin tức gì đó, biết rõ lúc trước người
trấn giết đám Đại La, còn khiến cung chủ của Thượng Thanh Cung ăn khổ.”
Trong mắt Diệp Lạc xuất hiện ý cười, đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Hắn ta hơi suy nghĩ một lát, sư tôn nhà mình muốn lập đạo thống, chắc chắn
không tránh được cần nhiều thứ, vừa vặn bên này có hai kho tài nguyên.
Đây không phải vừa vặn nhổ một đợt lông dê sao?
“Sư tôn, người đợi ta với, ta đi giải quyết hai người kia.”
Diệp Lạc quay đầu nói một câu với sư tôn nhà mình.
Sở Duyên thản nhiên gật đầu, không quan tâm lắm.
Nhìn thấy cảnh này Diệp Lạc mới an tâm, cúi người thi lễ với Sở Duyên xong,
thì bay về phía lão tổ chân long và người đàn ông trung niên kia…
…
Trong Ẩn Thiên Đảo.
Sở Duyên và Diệp Lạc đến đây, bọn họ đang nhìn hoàn cảnh trong Ẩn Thiên
Đảo.
Không thể không nói, Ẩn Thiên Đảo đúng là động thiên phúc địa thượng giai.
Hoàn cảnh trong đảo rất tốt, linh khí dư thừa, khắp nơi đều có thiên tài địa bảo,
tiên cầm linh thú, khắp nơi đều giống như một vùng đào nguyên thế ngoại.
“Nơi này, không tệ.”
Sở Duyên đi trên một con đường mòn, không nhịn được khen một câu.
Đương nhiên là hắn có thể nhìn ra được.
Động thiên phúc địa này, thuộc loại cao nhất.
Rất rõ ràng, Diệp Lạc rất lo lắng chuyện này.
Nếu không thì không có khả năng tìm được động thiên phúc địa tốt như vậy,
càng không thể “lấy” tới tay.
“Sư tôn hài lòng là được.”
Diệp Lạc sờ đầu, nói.
“Vậy quyết định nơi này là đạo thống của Vô Đạo Tông, vi sư thu dọn một chút,
rồi dời Vô Đạo Tông qua.”
Sở Duyên khẽ gật đầu, mở miệng nói.
Những lời này vang lên, Diệp Lạc đột nhiên sửng sốt một lát.
Di chuyển, dời qua sao?
Không phải lập đạo thống một lần nữa ư?
Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới, lập đạo thống lần nữa mà sư tôn nhà mình nói,
chính là ý chuyển Vô Đạo Tông ở Thái Huyền Giới qua.
Đây là sư tôn sao.
Đây là sư tôn vượt qua mọi thứ, có thể nói là vô địch à.
Quả nhiên là ý nghĩ có chênh lệch rất lớn.
Đổi lại là hắn ta, hắn ta cũng không dám nghĩ, di chuyển Vô Đạo Tông đến
thượng giới.
Mà sư tôn vẫn luôn nghĩ, tìm nơi thích hợp chuyển Vô Đạo Tông tới.
Chênh lệch này đã lộ rõ.