Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1080

“Sư tôn muốn chuyển Vô Đạo Tông tới, vậy thì để đệ tử giúp.”

Diệp Lạc cảm khái trong lòng một lát, nhìn về phía Sở Duyên, chắp tay dò hỏi.

“Tu vi của ngươi còn quá yếu, không giúp được.”

Sở Duyên thuận miệng nói một câu.

Hắn nói đúng là lời thật.

Quý danh Thiên Đạo và quý danh thần quang của hắn đều thuộc loại vô cùng

cường đại, cho dù là Đại La bình thường, cũng không đỡ được một kích của

một trong hai quý danh.

Hắn dùng quý danh có thể mang theo cả Vô Đạo Tông, thậm chí chuyển núi

Thiên Vụ vượt qua hư không đến thượng giới.

Diệp Lạc thực sự không giúp đỡ được gì.

Đừng nói là Diệp Lạc hiện giờ, cho dù là Diệp Lạc đột phá tới “Đại La Kim

Tiên”, cũng không giúp đỡ được.

“Sư tôn, đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu hành.”

Diệp Lạc bị một câu này kích thích không nhẹ.

Hắn ta ngầm thề trong lòng, nhất định phải mau chóng mạnh dần.

Ít nhất cũng phải mạnh tới mức có thể trợ giúp sư tôn, mà không giống như bây

giờ, ngay cả giúp đều không giúp được.

“Ừm, cố gắng tu hành là được.”

Sở Duyên vẫn luôn không quản Diệp Lạc nghĩ nhiều tâm tư như vậy.

Đại đệ tử bảo bối này nguyện ý cố gắng tu hành, không phải rất vừa vặn sao?

“Nơi này không tệ, đi thôi, đi về bên kia trước, bảo đám người kia đến bên này

tu hành.”

Sở Duyên xua tay, mở miệng nói.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Lạc gật đầu.

Giọng nói vừa ngừng, tâm niệm của hắn ta vừa động, tiên kiếm sau lưng bay

lên, rơi xuống trước mặt sư tôn nhà mình.

Hắn ta lẳng lặng đứng, đứng trên sư tôn nhà mình là không được.

Nhưng Sở Duyên không có ý đứng dậy.

“Không cần, ngươi qua đó xem đi, bảo bọn họ tới đây là được, vi sư muốn điều

động tinh thần đi dọn Vô Đạo Tông tới.”

Sở Duyên thuận miệng nói một câu, bất chợt ngồi khoanh chân, chuẩn bị điều

động tinh thần tới bên quý danh.

Diệp Lạc ở một bên nghe thấy thế, đột nhiên đờ đẫn.

Mẹ, mẹ kiếp.

Sư tôn đã cường đại đến mức độ này ư?

Chuyển cả Vô Đạo Tông ở Thái Huyền Giới tới, đều không cần sư tôn tự mình

đi.

Chỉ cần tinh thần qua đó làm là được?

Diệp Lạc rơi vào trong kinh hãi.

Với cảnh giới của hắn ta hiện giờ, đương nhiên là tinh thần cũng trở nên rất

cường đại, bình thường một ý niệm, có thể tru sát phàm cảnh.

Nhưng tinh thần muốn đối kháng tiên cảnh, căn bản không thể làm được.

Phải biết rằng, hiện giờ hắn ta đã rất gần với cảnh giới “Đại La Kim Tiên”.

Đến gần cảnh giới “Đại La Kim Tiên” vô hạn, mới khó khăn làm được một

bước này, muốn dùng tinh thần hoàn thành hành động lớn như di chuyển tông

của sư tôn, vậy thì cường đại bao nhiêu?

Hắn ta trong tương lai thành “thánh”, có thể làm được không?

Khó mà nói.

Diệp Lạc cảm khái sự cường đại của sư tôn nhà mình.

“Ngươi còn ở đó làm gì thế?”

Sở Duyên chuẩn bị điều động tinh thần thấy Diệp Lạc vẫn còn đứng, không

khỏi mở miệng hỏi một câu.

“Không có việc gì không có việc gì, sư tôn, ta sẽ đi ngay. Đúng rồi sư tôn, lúc

trước người cho ta mượn thần kiếm ta còn chưa trả lại cho người, đây là thần

kiếm của người.”

Diệp Lạc vốn định trực tiếp rời đi, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước sư tôn nhà mình

cho mình mượn thần kiếm chém đám rồng kia còn chưa trả lại.

Vội vàng lấy thần kiếm kim sắc ra, đưa cho Sở Duyên.

Sở Duyên thản nhiên nhìn thần kiếm kim sắc, vẫn luôn không để trong lòng.

“Kiếm này ngươi cầm đi, vi sư không cần thứ đồ chơi như vậy.”

Sở Duyên xua tay, hắn căn bản không cần dùng bảo vật gì, hai quý danh của hắn

đều đơn thuần dựa vào lượng lượng nghiền áp, không cần bảo vật.

Nếu bản thể của hắn đều không đánh lại, vậy thêm bảo vật hay không đều như

nhau.

“Hả? Sư tôn, đây là chí bảo của Thiên Đạo, người không cần sao?”

Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin tưởng.

“Thứ đồ chơi này có công dụng gì chứ? Ngươi cầm đi đi.”

Sở Duyên lắc đầu, nói.

Ong ong ong…

Thần kiếm kim sắc trong tay Diệp Lạc đang chấn động kịch liệt, kiếm khí kim

sắc mắt thường có thể thấy được bắn ra, giống như đang phản bác lời Sở Duyên

nói.

Thần kiếm có linh!

“Sao thế, ngươi có ý kiến?”

Sở Duyên liếc mắt nhìn thần kiếm kim sắc kia.

Trên người hắn lóe lên thần quang, chiếu rọi lên thần kiếm kim sắc.

Kiếm khí của thần kiếm kim sắc lập tức tiêu tán, yên tĩnh trở lại, không dám

làm gì nữa.

Thần quang này giống như là khắc tinh của mọi thứ.

Cho dù là thần kiếm chí bảo của Thiên Đạo, cũng không dám lớn tiếng ầm ĩ

trước mặt thần quang.

“Được rồi, ngươi cầm đi đi, đừng ở đây nữa, nhanh đến bên núi cao gọi đám

người tới đây.”

Sở Duyên xua tay.

“Chuyện này… Đa tạ sư tôn, cuộc đời này của đệ tử nhất định không quên đại

ân của sư tôn, sau này sẽ siêng năng tu hành, báo đáp đại ân của sư tôn!”

Trong lòng Diệp Lạc vô cùng cảm động, quỳ xuống đất dập đầu mấy cái thật

vang với Sở Duyên, sau đó xoay người hóa thành kiếm quang rời đi.
Bình Luận (0)
Comment