Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1090

Nếu đám đồng môn này thực sự sau khi phi thăng thay lòng đổi dạ, phản bội sư

tôn.

Vậy thì không cần sư tôn ra tay, cũng không cần đại sư huynh ra tay, Lý Thành

hắn sẽ trực tiếp thanh lý môn hộ.

Đối với Lý Thành mà nói, sư môn là Vô Đạo Tông, cho dù thế nào đều không

cho phép có người phản bội sư môn.

Ngay khi Lý Thành nghĩ tới đây, một thuộc hạ đột nhiên đi tới.

“Khởi bẩm bệ hạ, hoàng đế tiên triều Đại Đường đột nhiên hàng lâm đại môn

vào thành, đại tướng thủ vệ sai người tới hỏi, có cho hoàng đế tiên triều Đại

Đường vào thành không?”

Thuộc hạ kia quỳ trên đất hành lễ.

Lý Thành nghe thấy vậy, sửng sốt một lát.

Trong đầu hắn ta nghĩ tới, gương mặt quen thuộc của hoàng đế tiên triều Đại

Đường.

Người trùng tên trùng họ với hắn ta.

Nói lên, ngọn nguồn của bọn họ cũng thâm sâu…



Thành Vạn Thắng Thiên, trong một điện đường.

Lý Thành ở đây, đơn độc gặp mặt chủ của tiên triều Đại Đường.

Hai người có gương mặt giống nhau như đúc, ngay cả khí chất đều tương tự như

vậy.

Chẳng qua khí chất trên người chủ của tiên triều Đại Đường càng nhiều hơn,

rộng hơn Lý Thành.

“Lý, Lý Thành đúng không, Lý Thành trẫm đại biểu cho tiên triều Đại Đường

đến chúc mừng ngươi, thành công thành lập tiên triều.”

Hoàng đế của tiên triều Đại Đường cười hì hì mở miệng, hai tay chắp sau lưng.

“Ngươi… Ta… Thôi, hai ta vẫn nên xưng hô khác đi, ngươi tên Lý Thành, ta

cũng tên Lý Thành, như vậy nghe có vẻ quá kỳ lạ.”

Lý Thành vô cùng bất đắc dĩ, xua tay mở miệng nói.

“Xem ngươi nói kìa, khi trẫm tên Lý Thành ngươi còn chưa sinh ra linh trí đâu,

trẫm đều không ngại, ngươi để ý cái gì?”

“Tóm lại chính là để ý.”

“Được rồi, một khi đã như vậy, vậy trẫm gọi ngươi là, ừm, tiên triều Đại Thần,

vậy gọi ngươi là thần đế, ngươi gọi trẫm là đường đế là được.”

“Có thể.”

Lúc này Lý Thành mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đồng ý.

“Coi ngươi kìa, dù gì cũng đã là nhân vật một phương, sao còn để ý một cái tên

như vậy.”

Hoàng đế tiên triều Đại Đường thản nhiên liếc Lý Thành một cái.

Ở mặt ngoài hắn ta nói như vậy, nhưng trong lòng cảm khái vạn phần.

Không ngờ tới một đô thành ngày xưa của hắn ta, vậy mà bây giờ có tình cảnh

cỡ này.

“Tên đương nhiên rất quan trọng, được rồi, đường đế, hôm nay ngươi tới tìm ta,

có lẽ không vì chuyện chúc mừng đúng không?”

Lý Thành mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, trẫm tới, đương nhiên không có khả năng chỉ vì một chuyện mà đến.

Lần này trẫm đến, ngoại trừ chúc mừng ra, còn có một việc muốn nói với ngươi,

trẫm hi vọng tạm thời ngươi quản lý trong khu vực của mình là được, đừng đắc

tội người khác với quy mô lớn, biết rõ chưa?”

Bỗng nhiên hoàng đế thu liễm lại vẻ mặt ôn hòa, mang theo vẻ nghiêm túc nhìn

về phía Lý Thành, gằn từng chữ nói.

“Hả? Đây là có ý gì?”

Lý Thành có chút không hiểu.

Nghe thấy những lời này.

Haizz.

Hoàng đế than khẽ, giống như bất đắc dĩ, cũng như là mệt mỏi.

Hắn ta nhìn trái nhìn phải điện phủ một vòng, cuối cùng tìm được một cái ghế.

Hắn ta tiến lên mấy bước, ngồi xuống.

Lúc này mới nhìn về phía Lý Thành lần nữa.

“Haizz, tóm lại ngươi nghe theo là được, cuộc chiến lập triều của ngươi lần này,

đều không đơn giản như ngươi tưởng tượng, nếu không thì ngươi cho rằng vì

sao cuộc chiến mấu chốt, Đại Đường trẫm không có người tiến đến giúp

ngươi?”

“Chỉ là Đại La, trong Đại Đường trẫm không nhiều sao?”

“Lúc ấy trẫm vì ngươi cản trở đại châu khác muốn đi vào Đông Thần Châu, cho

nên suất lĩnh chủ lực đi ngăn chặn, nhưng ngươi, ngươi không khỏi đắc tội quá

nhiều người, một cuộc chiến lập triều, ngay cả đám yêu tộc cổ xưa trong đại

châu khác cũng nhảy ra.”

“Cuối cùng vẫn là sư tôn ngươi biết tin, những người đó ném chuột sợ vỡ đồ,

lúc này mới bỏ qua.”

Hoàng đế đều không thể tin được.

Một cuộc chiến lập triều, có thể liên lụy ra nhiều chuyện như vậy.

“Chuyện này, chuyện này…”

Lý Thành sờ đầu.

Yêu tộc cổ xưa gì đó, hắn ta lập triều thì lập triều, nhưng chưa từng đắc tội yêu

tộc gì đó.

Đây rõ ràng đều tới vì đại sư huynh nhà hắn ta.

Chẳng qua không ngờ tới khiến hoàng đế tiên triều Đại Đường này gánh cho.

“Thần đế à, tóm lại thời gian gần đây nghỉ ngơi trước đã, sau này hãy bàn lại

chuyện chinh chiến.”

Hoàng đế vội vàng nói.

Hắn ta thực sự sợ Lý Thành lại làm ra động tác gì đó.

Tuy tiên triều Đại Đường hắn ta rất đỉnh, nhưng cùng đối mặt với nhiều thế lực

như vậy, cũng có chút cật lực.

“Đã biết, đã biết, đường đế ngươi yên tâm đi.”

Lý Thành vội vàng đáp.

Hắn ta không nghĩ tới, muốn khai chiến với bên ngoài trong thời gian gần đây.

“Đã biết là được, nhưng mà, ngươi có muốn kết liên minh với trẫm hay không?”

Đôi mắt hoàng đế sáng ngời nhìn về phía Lý Thành, hỏi.

“Cái gì? Kết liên minh? Hiện giờ tiên triều Đại Thần và tiên triều Đại Đường,

chẳng lẽ không nên kết liên minh sao?”

Lý Thành nghi ngờ một lát.
Bình Luận (0)
Comment