Trần Quân này có thể có đạo của bản thân, còn thành tài, Sở Duyên vẫn rất vui
sướng.
Dù sao xuất hiện thêm một đệ tử thành tài, đây là chuyện tốt.
Nhưng mà Sở Duyên nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc là vì sao, hắn không thể dạy
phế đệ tử.
Hắn không có bất cứ sai sót ở chỗ nào.
Hắn cũng rất chắc chắn, không có bất cứ tồn tại gì can thiệp Trần Quân.
Nếu có mà nói, đó là con hàng Trương Hàn chỉ điểm một cách mù quáng.
Cần phải chỉ điểm mù quáng để thành tài, vậy Đại La đã có ở khắp nơi.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Sở Duyên không nghĩ ra.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ lần này chỉ là trùng hợp?
Trùng hợp trong vạn trung vô nhất?
Nhưng mà chuyện này hơi thái quá.
Sở Duyên không có sức châm chọc.
Hay là nói, lão nhị Trương Hàn có chỗ nào đặc biệt?
“Lão nhị có bối cảnh gì? Hay là kiếp trước? Cho nên mới tạo nên Trần Quân
thành tài?”
Trong lòng Sở Duyên xuất hiện suy đoán này.
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, đã bị hắn cắt đứt.
Cho dù Trương Hàn có bối cảnh kiếp trước gì, hắn đều phải tìm Trương Hàn
“tâm sự” một lát.
Lão nhị này, thực sự rảnh rỗi không có chuyện gì, vậy mà dám tới đâm sau lưng
hắn.
“Sư tôn.”
Trần Quân quay mặt về phía Sở Duyên, chắp tay cúi đầu.
Sau khi đi tới vùng rừng rậm này, hắn ta chiếm được sự dạy bao của sư tôn, biết
rõ làm thế nào tiến vào trạng thái chiến đấu, cũng như làm thế nào đóng trạng
thái chiến đấu.
Như vậy hắn ta có thể nói chuyện bình thường.
“Quân Nhi, tu hành của ngươi đã mất đi vấn đề, kế tiếp chỉ cần tiếp tục duy trì
phương pháp tu luyện này là được.”
Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói.
“Nói như vậy, tu hành của đệ tử không xảy ra sự cố nữa đúng không?”
Trần Quân sửng sốt một lát.
“Có, nhưng vi sư đã giải quyết giúp ngươi, có lẽ ngươi không cảm nhận được,
đợi sau này tu vi của ngươi cường đại, đương nhiên có thể biết.”
Sở Duyên mở miệng nói.
Tùy ý lừa gạt cho qua cửa.
“Thì ra là thế, đệ tử bái tạ đại ân của sư tôn!”
Trần Quân không biết nhiều như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.
“Đi thôi, đi theo vi sư trở về.”
Sở Duyên chẳng muốn nói lời vô ích như vậy, hắn còn phải đi về tìm lão nhị
tâm sự.
Hắn vừa nói xong câu này, lập tức dẫn Trần Quân bay về phía Ẩn Thiên Đảo.
…
Cùng lúc đó, bên thành Vạn Thắng Thiên.
Lý Thành quay về nơi này một lần nữa.
Đi theo, còn có đám Tiên Vương Tiên Đế thậm chí Đại La.
Viêm Trung Thiên rất dễ dàng bị Lý Thành chiếm lĩnh lần nữa, làm thủ đô của
tiên triều.
Lúc trước xảy ra đại chiến ở thành Vạn Thắng Thiên, thành Vạn Thắng Thiên
không có người dám tranh chấp.
Rất nhiều thế lực đều kiêng kị thành trì này.
Cho dù đụng chạm một cái, đều lo lắng đắc tội “thánh” trong truyền thuyết.
Cho nên cho dù thành Vạn Thắng Thiên phồn hoa tới mấy, cũng không có ai
dám tranh chấp.
Lúc này mới khiến Lý Thành dễ dàng trở về, chiếm cứ Viêm Trung Thiên.
Lý Thành trở lại thành Vạn Thắng Thiên, chuyện đầu tiên là chiêu mộ binh mã,
bắt đầu chinh chiến bên ngoài, hoàn toàn dựng nên tiên triều.
Trước đó chỉ có thể nói, là tiên triều định triều chi chiến, đổi loại phương thức
lý giải, đó là cuộc chiến định nước.
Sau khi giải quyết trận chiến ấy, hắn ta mới có tư cách hoàn toàn dựng nên tiên
triều.
Dựng nên tiên triều, đương nhiên cần nhân mã khổng lồ, cùng với vô số thành
trì.
Lý Thành tự xưng tiên triều là “tiên triều Đại Thần”, quản lý cả phía nam ở
Đông Thần Châu.
Đương nhiên quản lý này là Lý Thành tự xưng mà thôi, trên thực tế, phạm vi
hắn ta quản lý tối đa chỉ là vùng cực nam mà thôi, chỉ có điều mở miệng nói cả
phía nam.
Phía nam có rất nhiều tiên môn tiên triều bất đắc dĩ với chuyện này, đổi thành
những người khác mà nói, đã sớm bị bọn họ tiêu diệt.
Nhưng là Lý Thành.
Đứng sau lưng Lý Thành, là Ẩn Thiên Đảo, điểm này người nào cũng biết.
Cho nên bọn họ chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy, để mặc Lý Thành làm
gì thì làm.
…
Thành Vạn Thắng Thiên, trong một cung điện mới tinh.
Lý Thành và rất nhiều thuộc hạ vây quanh một cái bàn, thảo luận chuyện gì đó.
Sau khi mọi chuyện được thảo luận xong, Lý Thành mới nhìn về phía một thuộc
hạ, mở miệng hỏi.
“Lúc trước trẫm bảo ngươi đi truyền tin cho mấy tiên môn, thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lý Thành uy nghiêm nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, mọi chuyện đã xử lý xong xuôi, nhưng mấy vị đồng môn của
bệ hạ không trả lời.”
Thuộc hạ kia vội vàng mở miệng.
“Ừm, đưa tới là được, những chuyện khác không cần phải quản.”
Lý Thành xua tay.
Trong lòng hắn ta cũng có chút tò mò.
Vì sao mấy vị đồng môn không trả lời lại? Mấy vị đồng môn này, là trở về Ẩn
Thiên Đảo, hay không quay về?
Chuyện này hắn ta không rõ lắm.
Thôi, mặc kệ đi.
Thích làm thế nào thì làm.
Tóm lại, đám đồng môn trở về cũng được, không quay về cũng được, đều
không liên quan tới hắn ta.