Hắn chưa dạy gì mà.
Dựa theo tin tức ẩn chứa trong thần quang, đệ tử này luôn không có khả năng
thành tài.
Đạo lý đâu, thực sự không có đạo lý.
Trần Quân thấy Sở Duyên trở về, vội vàng quỳ xuống đất muốn thỉnh tội, còn
định viết mấy chữ trong sách.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Duyên chẳng muốn đợi Trần Quân viết xong, hắn vung
tay lên, một tia thần quang rơi lên người Trần Quân.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức trên người Trần Quân đều biến mất, trở nên giống
như phàm nhân.
Lực lượng của Trần Quân đều bị Sở Duyên phong ấn.
Thần quang có được khả năng vô hạn, có thể làm được mọi thứ.
Phong ấn lực lượng của một người, đối với thần quang mà nói là chuyện vô
cùng đơn giản.
“Bây giờ ngươi có thể nói chuyện, không cần lo lắng.”
Vẻ mặt Sở Duyên khó coi, nhưng vẫn cưỡng ép khiến giọng điệu trở nên ôn
hòa, sau đó mới mở miệng.
“Sư, sư tôn…”
Trần Quân mở miệng thăm dò, sau khi hắn ta nói ra hai chữ, không có bất cứ
biến hóa gì, điều này khiến hắn ta lập tức hiểu rõ, lực lượng của mình đã bị sư
tôn phong ấn.
Hắn ta nhìn sư tôn trước mặt, cuống quít dập đầu nhận tội.
“Đệ tử vô ý mạo phạm sư tôn, mong sư tôn giáng tội! Nếu không trong lòng đệ
tử rất bất an!”
Trần Quân vội vàng nói.
“Việc này không cần nói nữa, vi sư hỏi ngươi, ngày thường ngươi tu luyện thế
nào?”
Sở Duyên tiến về trước một bước, hỏi.
“Hả? Sư tôn, đệ tử không phải vẫn luôn tu thân sao? Chính là dựa theo lời sư
tôn truyền lại tiến hành tu luyện.”
Trần Quân có chút mơ hồ, quỳ trên đất không dám dậy.
“Vi sư truyền lại… Đương nhiên vi sư biết, ngươi tu luyện, chính là vi sư truyền
thụ, nhưng vi sư cảm thấy tu hành của ngươi giống như gây ra rủi ro, vi sư
muốn biết rõ một chút, như vậy mới có thể tìm ra phát sinh biến cố.”
Sở Duyên kìm nén, gằn từng chữ nói.
“Hả? Gây ra rủi ro? Không phải chứ? Sư tôn, phương pháp tu hành này vẫn là
nhị sư huynh đánh thức ta, chẳng lẽ nhị sư huynh nghĩ sai rồi ư?”
Trần Quân nghe thấy thế, lập tức càng mê mang.
Hả?
Nhị sư huynh?
Lão nhị?
Sao chuyện này lại liên quan tới lão nhị rồi hả?
Trong mắt Sở Duyên hiện lên sắc bén, hắn mơ hồ giống như hiểu rõ gì đó.
“Quân Nhi, ngươi đi cùng vi sư một chuyến, đi đến nơi khác, triển lãm tu hành
của ngươi cho vi sư nhìn một cái.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu.
Sau khi hắn nói xong không đợi Trần Quân trả lời, trực tiếp dẫn Trần Quân rời
đi.
Hai người hóa thành thần quang, bay ra bên ngoài Ẩn Thiên Đảo.
…
Cùng lúc đó, ở giữa Ẩn Thiên Đảo, núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.
Trương Hàn đang nói chuyện với Tô Hề và Hoa Thần Y.
“Các ngươi đừng nhìn bây giờ đại sư huynh rất mạnh, thực ra năm đó đại sư
huynh vẫn luôn không phải là đối thủ của ta. Khi mới nhập môn, đại sư huynh
đã bị ta treo lên đánh, sau đó vì kiếm đạo quá mạnh, mới khiến đại sư huynh có
cơ hội lật người.”
Trương Hàn khoác lác, trên gương mặt tràn ngập đắc ý.
Trái lại bên Tô Hề và Hoa Thần Y, hoàn toàn không tin, chỉ coi Trương Hàn
đang ăn nói linh tinh.
Trương Hàn thấy hai người không tin, còn định tiếp tục nói gì đó.
Nhưng đột nhiên trong lúc này, trong lòng hắn ta có dòng nước lạnh tuôn tới,
khiến hắn ta không khỏi sửng sốt.
Loại dự cảm không tốt này, là xảy ra chuyện gì thế…
…
Bên ngoài hư vô chi hải, trong một khu rừng rậm rất rộng lớn.
Trần Quân một mình đứng ở đó, nho bào trên người khẽ bay theo gió.
Vẻ mặt hắn ta không chút thay đổi nhìn về phía một cây đại thụ chọc trời trước
mặt.
Một lát sau, miệng hắn ta khẽ mở, mở miệng nói.
“Sất.”
Một chữ vang lên, linh khí xung quanh bắt đầu khởi động.
Hư không run rẩy.
Một đôi cá âm dương ngưng tụ mà ra, vờn quanh người Trần Quân chuyển động
vài vòng, sau đó ngưng tụ thành một đồ quyển, đánh mạnh về phía cây đại thụ
chọc trời ở phía trước.
Bùm bùm!
Đồ quyển đánh trúng cây đại thụ chọc trời, cây đại thụ lập tức hóa thành tro bụi,
biến mất không thấy.
Lực lượng đáng sợ này có thể sánh bằng một kích của Chân Tiên.
Trần Quân mới tu luyện bao lâu?
Dưới một kích, đã có lực lượng của Chân Tiên.
Huống chi đây chỉ là một kích tùy ý của Trần Quân.
Nếu dốc toàn lực, uy lực còn mạnh hơn nữa.
Đứng ở một bên, Sở Duyên mở ra quý danh thần quang nhìn một kích của Trần
Quân, rơi vào trầm tư.
Từ đầu tới cuối hắn vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến đệ
tử này thành tài.
Dựa theo lời đệ tử này nói, hắn có thể hiểu đại khái chân tướng.
Nói đúng ra, hắn lừa gạt Trần Quân rất thông suốt, kể cho một chuyện xưa.
Trần Quân vốn không hiểu chuyện gì, nhưng mà sau đó, được Trương Hàn chỉ
điểm thông suốt, còn chỉ điểm hiểu rõ.
Sau đó mới thành tài.
Sở Duyên không có phẫn nộ, hiện giờ hắn đã khác, hắn chỉ cần dạy phế đệ tử,
lấy chuyện này triệt tiêu quy tắc còn sót lại trong thần quang, thất bại cũng
không có trừng phạt gì.