Nhưng mà Sở Duyên vẫn luôn không để ý sự vắng vẻ này.
Hắn để ý, chỉ có mấy đệ tử bảo bối mà thôi.
Cho nên Sở Duyên cũng rất nghiêm túc hỏi tám đệ tử, có muốn ra ngoài đi
thành lập thế lực của mình hay không.
Cuối cùng cho ra kết quả là, tám đệ tử đều lựa chọn ở lại Ẩn Thiên Đảo, đi theo
bên cạnh sư tôn nhà mình.
Đối với chuyện này, Sở Duyên không nói gì thêm, mở ra khu vực đệ tử cư trú
trong Vô Đạo Tông, để đám đệ tử này đều ở khu vực đệ tử cư trú.
Sau khi xử lý mọi chuyện thỏa đáng, Sở Duyên lại bảo Diệp Lạc toàn quyền xử
lý trong Ẩn Thiên Đảo.
Bản thân hắn đương nhiên không thích việc này.
Nhưng mà Sở Duyên vì để Diệp Lạc quản lý, đã cho Diệp Lạc thân phận đại
tông chủ cùng với quyền lợi chấp chưởng Ẩn Thiên Đảo, để hắn ta an tâm quản
lý.
Bản thân Sở Duyên thì đi tới bên Trần Quân, muốn nhìn xem thật kỹ, hiện giờ
Trần Quân có tình huống gì…
…
Ẩn Thiên Đảo, trong một động phủ tạm thời.
Sở Duyên mở tiểu hiệu ra, đến nơi này.
Bên này là động phủ Trần Quân tạm cư trú.
Sở Duyên lo lắng quý danh thần quang của mình có uy áp, nếu không cẩn thận
tạo thành thương tổn gì đó với Trần Quân, vậy thì mất nhiều hơn được.
Cho nên Sở Duyên cố ý mở tiểu hiệu của mình ra.
“Trần Quân này, đã lâu không tới xem qua hắn, trong khoảng thời gian này thực
sự quá bận, không biết bây giờ thế nào.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn đứng trước cửa động phủ, không sốt ruột đi vào.
Mà mở hiện trạng nhân vật ra, nhìn một lần.
Sau khi xác định đám đệ tử của mình không xảy ra chuyện gì, hắn mới gõ cửa
động phủ.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Sở Duyên không sốt ruột, lẳng lặng đứng tại chỗ đợi Trần Quân mở cửa.
Một lúc lâu sau, cửa động phủ lặng lẽ mở ra.
Trần Quân ra ngoài.
Hắn ta vừa thấy là sư tôn nhà mình tới, lập tức kích động, ấp úng một lát, kích
động muốn nói chuyện nhưng không nói nên lời.
“Đừng kích động như vậy, vi sư chỉ đến xem ngươi mà thôi.”
Sở Duyên nhìn thấy đệ tử thứ 16 kích động như vậy, không nhịn được sinh lòng
thương hại.
Đệ tử này kính trọng hắn như vậy, hắn lại phải dạy phế đối phương.
Haizz.
Nhưng mà tư chất của đệ tử này quá kém, cho dù hắn không dạy phế, đệ tử này
cũng không có khả năng thành tựu cao bao nhiêu.
Cũng được, đợi chuyện tiểu hiệu của hắn thu phục, đến lúc đó lại bồi thường
cho đệ tử này một chút là được.
Sở Duyên ngầm quyết định trong lòng.
Trần Quân đứng bên cạnh ấp úng, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng
cầm một quyển sách lên.
Hắn ta mở sách ra, chỉ thấy trên quyển sách đều là chỗ trống.
Hắn ta viết lên chỗ trống.
Sau khi viết xong, hắn ta mới cầm sách lên, đưa cho Sở Duyên bằng hai tay.
Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn.
Trang đầu tiên viết mấy chữ to.
“Đệ tử Trần Quân, bái kiến sư tôn!”
Chuyện này…
Chuyện này còn cần viết ra ư?
Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật, lập tức nghĩ tới gì đó.
Là hắn lừa gạt đệ tử này, bảo đối phương đừng mở miệng nói chuyện.
“Được rồi, không cần câm miệng, ở trước mặt vi sư có thể nói chuyện.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Không được, sư tôn, đệ tử như vậy sẽ không khống chế nổi.”
Trần Quân lại viết một câu trong sách.
“Còn có gì không khống chế nổi, mở miệng không tốt sao? Bây giờ vi sư ra
lệnh cho ngươi, không cần câm miệng nữa, mở miệng nói chuyện với vi sư.”
Sở Duyên bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiêm mặt nói.
Trần Quân đứng ở cửa động phủ nhìn gương mặt nghiêm túc của sư tôn nhà
mình, lập tức hiểu ra sư tôn nhà mình không nói đùa.
Kết quả là, chỉ có thể mở miệng gian nan nói ra hai chữ.
“Sư tôn.”
Hắn ta mới nói hai chữ này, chỉ trong nháy mắt Thiên Địa thay đổi.
Linh khí vô cùng vô tận hội tụ mà đến, linh khí hội tụ thành gió bão, trực tiếp
thổi bay Sở Duyên ra ngoài.
Tiểu hiệu của Sở Duyên căn bản không có sức chiến đấu, ở trước mặt kình
phong linh khí này, rõ ràng là không có sức chống cự, chỉ một lát sau đã bị ném
đi, giống như người giấy bị thổi bay ngã trái ngã phải.
Ngay sau đó, cả người hắn bị thổi bay rất xa.
Ở bên kia Trần Quân căn bản không biết sao lại thế này, nhìn thấy sư tôn nhà
mình bị thổi bay vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó hắn ta muốn kéo sư tôn bị thổi bay trở về, nhưng không đợi hắn ta
có động tác, một tia thần quang hiện lên.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Sở Duyên xuất hiện ở trước cửa động phủ lần nữa.
Chẳng qua trong thời gian ngắn ngủi này, Sở Duyên đã hoàn thành chuyển đổi
đại tiểu hiệu.
Tiểu hiệu bị hắn ném về Vô Đạo Tông, hiện giờ tới là quý danh thần quang.
Lúc này vẻ mặt Sở Duyên vô cùng khó coi, hắn cúi đầu đánh giá Trần Quân
quanh người cuồng phong linh khí vờn quanh.
Đệ tử này…
Thành tài rồi hả?
Sao lại thành tài? Chuyện này không có đạo lý