Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1092

Bàn tay hắn vươn về trước, chín cuộn giấy bay lên.

Chín đệ tử vừa nghe thấy thế, lập tức bắt đầu kích động, sư tôn chỉ điểm đại

biểu cho cái gì, bọn họ đều biết.

Có thể nói, đạt được chỉ điểm của sư tôn, vậy thì đại biểu đạo hạnh của bọn họ

sẽ phình to.

“Được rồi, đừng thất thần nữa, Lạc Nhi, đi lên chọn một cuốn đi.”

Sở Duyên cười hì hì nói một câu.

Diệp Lạc không dám từ chối, dưới ánh mắt của tám đệ tử khác, chậm rãi đi tới.

“Sư tôn.”

Diệp Lạc đi tới trước mặt Sở Duyên, cung kính cúi người thi lễ.

“Không cần đa lễ, ngươi tùy ý lựa chọn một cuốn đi.”

Sở Duyên để một tay sau lưng, một tay đưa đống giấy tới trước mặt Diệp Lạc.

“Vâng, sư tôn,”

Diệp Lạc vội vàng gật đầu, hắn ta nhìn cuốn giấy trước mặt, do dự một lát, sau

đó lấy một cái.

Sau khi nắm lấy, lúc này hắn ta mở cuốn giấy ra, phía trên viết hai chữ to.

“Trương Hàn.”

Vận may của lão nhị này tốt như vậy ư?

Diệp Lạc sửng sốt một lát.

“Đại sư huynh các ngươi rút ngẫu nhiên được Trương Hàn, Hàn Nhi, ngươi đi

lên đi.”

Sở Duyên không thèm nhìn một cái, mở miệng nói một câu như vậy.

Sau khi hắn nói xong, nhẹ nhàng vung tay, đưa hết những cuốn giấy còn lại cho

Diệp Lạc, cũng bảo Diệp Lạc lùi về sau một khoảng.

Bên kia Trương Hàn nghe thấy thế, lập tức chạy như điên đến, muốn nghe sư

tôn dạy bảo.

Đệ tử khác đều hâm mộ nhìn bóng lưng Trương Hàn.

Khi bọn họ đang hâm mộ, muốn nhìn xem sư tôn chỉ điểm Trương Hàn thế nào,

nhìn xem có thể lĩnh ngộ từ đây hay không.

Nhưng Sở Duyên không có tâm tư cho bọn họ xem, mà dẫn theo Trương Hàn đi

vào đại điện tông chủ, đóng cửa lại.

Điều này khiến đám đệ tử đều hơi thất vọng, nhưng không biết phải làm thế

nào, chỉ có thể tản đi.



Diệp Lạc đứng một bên, vừa mới tỉnh lại nhìn cuốn giấy trên tay mình, có chút

không biết phải làm sao.

Hắn ta chậm rãi mở những cuốn giấy này ra, chỉ thấy trên mỗi cuốn giấy đều

viết hai chữ.

“Trương Hàn”.

Đây mà gọi là rút thăm?

Rõ ràng là chỉ định Trương Hàn.

Sư tôn muốn đặc biệt chỉ điểm Trương Hàn sao? Khả năng này không cao.

Diệp Lạc cảm thấy, sư tôn là muốn đánh người thì có?

Không biết rốt cuộc Trương Hàn đắc tội sư tôn chuyện gì.

Chậc chậc.

Lão nhị à lão nhị, ngươi như vậy, đại sư huynh cũng không có biện pháp cứu

ngươi.

Diệp Lạc lắc đầu, dùng kiếm khí tiêu hủy hết cuốn giấy còn lại.

Chuyện này, hắn ta coi như không biết thì hơn.

“Chuyện đó, các sư đệ sư muội, các ngươi đừng đi, sư huynh còn có một số việc

cần các ngươi giúp đỡ.”

Diệp Lạc vội vàng muốn đi gọi đám sư đệ sư muội rời đi.

Hắn ta phải hoàn thành cải tạo Ẩn Thiên Đảo, chỉ dựa vào mình hắn ta không

thể được, tất phải lôi kéo các sư đệ sư muội giúp đỡ.



Trong đại điện tông chủ, Sở Duyên đứng trong điện, ánh mắt nhìn Trương Hàn

trước mặt mình.

Trương Hàn không ý thức được gì, trong lòng có chút hưng phấn, cảm thấy cuối

cùng sư tôn cũng muốn chỉ đạo hắn ta, như vậy cách hắn ta quật khởi chắc chắn

không còn xa.

Hắn ta biết, sư tôn tuyệt đối sẽ không bất công mà.

Trước đó không lâu cho đại sư huynh thân phận đại tông chủ của Vô Đạo Tông.

Lúc này bồi thường cho hắn ta, là chuyện vô cùng bình thường.

“Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng, mong sư tôn truyền đạo, đệ tử nhất định

tĩnh tâm nghe, tĩnh tâm lĩnh ngộ!”

Trương Hàn chắp tay, sau đó hành đại lễ, vô cùng nhiệt tình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên lộ ra nụ cười tươi tắn.

Là loại ngoài cười nhưng trong không cười.

Hắn ta nhìn chằm chằm lão nhị này, trong lòng đang suy đoán, chuyện của Trần

Quân rốt cuộc là trùng hợp, hay là nói bên lão nhị này xảy ra vấn đề?

Chẳng lẽ lão nhị này thực sự có bối cảnh gì sao?

Thôi, nghĩ nhiều như thế làm gì.

Bây giờ điều tra một chút, không phải chuyện gì cũng đã rõ sao?

Vừa nghĩ tới đây, Sở Duyên thu hồi tất cả ý nghĩ, chậm rãi mở miệng.

“Không vội không vội, trước khi truyền đạo, vi sư muốn kiểm tra ngươi trước,

ngươi đưa tay đây.”

“Đợi vi sư kiểm tra thay ngươi xong, lại nói chuyện này.”

Chỉ nghe Sở Duyên nói như vậy.

“Vâng, sư tôn.”

Trương Hàn chạy như điên tới, vươn tay để trước mặt Sở Duyên.

Sở Duyên không khách sáo, vươn tay nắm lấy tay Trương Hàn.

Bỗng nhiên trong lòng bàn tay hắn lóe lên thần quang.

Lực lượng của thần quang cũng lập tức chui vào trong cơ thể Trương Hàn, tiến

hành quét một lần cơ thể, linh hồn Trương Hàn.

Thần quang quét vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến mức sâu trong linh hồn Trương

Hàn có bất cứ ấn ký liên quan tới kiếp trước hay không đều không buông tha.

Cuối cùng cho ra kết quả là không có!

Trương Hàn không có bất cứ kiếp trước gì!

Đây là một đời duy nhất của Trương Hàn!

Hơn nữa trên người Trương Hàn không có bất cứ điểm đặc biệt nào, ngoại trừ

thiên phú không tệ ra, còn có được trận tâm trời sinh, thì không còn gì đặc biệt.

Chuyện này…

Chuyện này không có đạo lý
Bình Luận (0)
Comment