Chẳng lẽ chuyện của Trần Quân, thực sự chỉ là trùng hợp?
Nhưng sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Sở Duyên nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
“Sư tôn, sao vậy?”
Bị nắm tay Trương Hàn hơi tò mò hỏi.
“Không sao, tu hành của ngươi không xảy ra sự cố gì, chẳng qua tu vi của ngươi
hơi mạnh, căn cơ bất ổn, hiện giờ còn tạm, nếu như sau này đạt tới tình hình rất
cao, thì sẽ thể hiện rõ vấn đề.”
Sở Duyên mở miệng nói.
Chuyện này không phải trách nhiệm của Trương Hàn, nhưng không trở ngại con
hàng Trương Hàn này đâm sau lưng hắn.
Nên có giáo huấn, vẫn phải có.
“Hả? Sư tôn, vậy nên làm gì bây giờ?”
Trương Hàn thấy sư tôn nói như vậy, lập tức luống cuống, vội vàng hỏi.
“Không đáng ngại, vi sư rèn luyện thay ngươi là được!”
“Rèn luyện như thế nào?”
“Vi sư nhường ngươi một tay, so tài với ngươi là được, có khả năng quá trình
hơi đau, Hàn Nhi ngươi phải nhịn xuống…”
Trương Hàn: “?”
Ta hoài nghi sư tôn nhà ta muốn đánh ta, ta không có chứng cứ.
Nhưng mà ta cảm thấy không cần chứng cứ nữa…
….
Hư vô chi hải, bên ngoài Ẩn Thiên Đảo.
Lý Thành dẫn hoàng đế đến nơi này, bọn họ đứng bên ngoài hư vô chi hải, lẳng
lặng chờ đợi trận pháp ở Ẩn Thiên Đảo mở ra, sau đó mới đi vào, căn bản
không dám xông vào.
“Vùng động thiên phúc địa này, chỗ tốt, không thua kém đô thành của tiên triều
Đại Đường trẫm bao nhiêu.”
Hoàng đế nhìn Ẩn Thiên Đảo trước mắt, tán thưởng một câu, cảm thấy vùng đất
Ẩn Thiên Đảo này là một nơi rất tốt.
“Còn phải nói, khu vực sư môn bọn ta sao có thể không tốt? Tạm thời đợi một
lát, có lẽ đại sư huynh sẽ nhanh chóng tới đây.”
Lý Thành gật đầu, vô cùng kiêu ngạo nói.
Hoàng đế cười mà không nói, không nói gì thêm.
Hắn ta thừa nhận sư môn của Lý Thành cường đại, càng thừa nhận tiềm lực
tương lai của sư môn này.
Nhưng…
Thừa nhận thì thừa nhận, hắn ta là hoàng đế của tiên triều Đại Đường, tuyệt đối
không thể bày ra tư thế hạ thấp bản thân.
Hoàng đế nhìn về phía Lý Thành, còn định nói gì đó.
Bỗng nhiên trong lúc này, đôi mắt hắn ta sắc bén hơn, nhìn về phía bầu trời.
“Đám đạo chích phương nào, dám can đảm nhìn trộm trước mặt trẫm? Còn
không mau cút xuống.”
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc nói.
Những lời này hóa thành từng lưu quang sáng như ngọc, cuốn sạch về phía bầu
trời, muốn đánh tan toàn bộ.
Bùm bùm!
Lưu quang đánh trúng bầu trời, cuồn cuộn khói bụi bao phủ.
Đột nhiên xảy ra biến cố, khiến Lý Thành sửng sốt một lát.
Rất nhanh hắn ta lấy lại tinh thần, nhìn về phía bầu trời.
Trong lòng cũng biết đại khái, có người nhìn trộm bọn họ, bị hoàng đế nhận ra.
Lý Thành ngẩng đầu lên nhìn, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám nhìn trộm bọn
họ.
Lọt vào trong tầm mắt, ở trên bầu trời có một bóng người mặc hắc bào đang
đứng, quanh người ma khí cuồn cuộn, nhưng mà lúc này người này thở hổn hển,
rõ ràng bị một kích của hoàng đế đánh cho không kịp trở tay.
“Sư đệ!”
Lý Thành nhìn thấy người nọ, không khỏi kinh hãi kêu lên.
Người này không phải là sư đệ Lâm Mạc của hắn ta sao?
Hắn ta vừa định tiến lên tìm Lâm Mạc, đột nhiên bị hoàng đế kéo lại.
“Đừng nóng vội, gần đó còn có người.”
Hoàng đế mở miệng nói một câu.
Sau khi vừa nói xong, mấy bóng người từ trong hư không bước ra.
Rõ ràng là cửu đệ tử Tư Nhạc, thập đệ tử Tử Tô, thập nhất đệ tử Ngải Tình, thập
nhị đệ tử Xi Già, cùng với thập tứ đệ tử Lâm Mạc trên bầu trời.
“Sư huynh sư tỷ sư đệ.”
Lý Thành vội vàng mở miệng.
Năm người này đều không trả lời Lý Thành, mà ánh mắt không thân thiện nhìn
hoàng đế.
Lý Thành thấy thế, sao không biết đám đồng môn này đều hiểu lầm, vội vàng
mở miệng giải thích.
Sau khi giải thích một lát, mới khiến đám đồng môn hiểu rõ.
Thấy thời cơ thích hợp, hoàng đế cũng đứng ra, xem như xin lỗi Lâm Mạc,
đồng thời cũng cho mọi người chút lễ gặp mặt, mới khiến mọi người bỏ qua.
Khi mâu thuẫn giữa mọi người biến mất, bắt đầu nói chuyện phiếm, cuối cùng
Diệp Lạc cũng từ bên ngoài Ẩn Thiên Đảo đi tới.
“Sư đệ sư muội, cuối cùng các ngươi cũng tới, ta hơi bận cho nên bây giờ mới
đến, trái lại để các ngươi đợi lâu.”
Diệp Lạc hàng lâm hư vô chi hải.
Một thân thanh sam, một thanh tiên kiếm, vẫn là khí chất như vậy.
Chỉ có điều so với trước đây, Diệp Lạc hiện giờ càng hăng hái hơn.
“Đại sư huynh.”
Rất nhiều đồng môn nhìn về phía Diệp Lạc, đều cúi người thi lễ.
“Ừm.”
Diệp Lạc lần lượt đảo qua đám sư đệ sư muội, cuối cùng nhìn Tư Nhạc mấy
giây, sau đó nhìn về phía hoàng đế.
“Đại sư huynh, đây là…”
Lý Thành còn muốn giới thiệu hoàng đế một chút, nhưng hoàng đế đã chủ động
cất bước đi ra, quay mặt về phía Diệp Lạc mở miệng.
“Trẫm là người đứng đầu của tiên triều Đại Đường.”
Hoàng đế tự giới thiệu.
Bên kia Diệp Lạc nghe thấy thế, mí mắt không khỏi hơi cử động.