Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1094

Hắn ta không phải là Sở Duyên, hắn ta từng nghe tới danh hiệu của tiên triều

Đại Đường này.

Thượng giới có bốn đại châu, nhưng thế lực mạnh nhất có năm cái.

Năm thế lực đó là liên minh, chế hành lẫn nhau, đồng thời cũng duy trì sự ổn

định của cả thượng giới.

Mà tiên triều Đại Đường là mấy năm gần đây, mơ hồ có khả năng trở thành đại

thế lực thứ sáu.

Chủ lực của tiên triều Đại Đường ở các đại châu khác, nhưng lực ảnh hưởng ở

Đông Thần Châu cũng không nhỏ.

Diệp Lạc từng nghe nói tới uy danh, là chuyện rất bình thường.

“Tại hạ là đại sư huynh của Vô Đạo Tông, hiện giờ là tông chủ của Vô Đạo

Tông, bái kiến tiền bối.”

Diệp Lạc cũng hơi chắp tay.

Hoàng đế là người đứng đầu tiên triều Đại Đường, lại càng là người mở đường

trên con đường tu hành, hắn ta xưng một tiếng tiền bối, rất thích hợp.

“Tông chủ của Vô Đạo Tông… Ngươi đã là tông chủ địa vị cao quý, vậy không

cần gọi trẫm là tiền bối, thân phận của ngươi đủ ngang vai ngang vế với trẫm.”

Hoàng đế nghe thấy xưng hô này, đáp lại một câu.

Hắn ta là tới liên minh với Vô Đạo Tông.

Thân phận của hắn ta là người đứng đầu tiên triều Đại Đường, đương nhiên là

ngang với tông chủ của Vô Đạo Tông.

Đại tông chủ coi như là thân phận cùng cấp với hắn ta.

Đối với chuyện này Diệp Lạc không để ý lắm, chỉ khẽ gật đầu.

Đám đồng môn ở bên cạnh lập tức tò mò hỏi.

“Đại sư huynh, sao huynh thành đại tông chủ rồi?”

“Coi những lời này của đệ này, đại sư huynh trở thành đại tông chủ, có gì xấu

sao? Đây không phải là chuyện rất bình thường à?”

“Cũng đúng, đại sư huynh vốn là người thừa kế tông môn, cho dù bây giờ

không phải tông chủ, tương lai cũng nhất định phải, chuyện này không có gì kỳ

lạ.”

“Vậy mà lúc trước nhị sư huynh còn nói, huynh ấy mới là người thừa kế của

tông môn, nhìn xem, vẫn là đại sư huynh lợi hại, trở thành người thừa kế của

tông môn.”

Đám đồng môn đều bàn tán xôn xao.

“Được rồi, đừng nói nhiều như vậy nữa, ta trở thành đại tông chủ, chỉ vì tạm

thời sư tôn không rảnh quản lý tông môn mà thôi, không có nhiều chuyện như

vậy.”

Diệp Lạc cười nói.

Sau khi hắn ta nói xong, lập tức mở trận pháp ở Ẩn Thiên Đảo, để đám đồng

môn tiến vào, đồng thời làm lễ nghi, mời hoàng đế tiến vào Ẩn Thiên Đảo.

Hoàng đế không nói thêm gì nữa, tiến vào trong Ẩn Thiên Đảo.

Trong Ẩn Thiên Đảo, linh khí dư thừa, xung quanh đều là thiên tài địa bảo, tiên

cầm trân thú, khiến đám đệ tử của Vô Đạo Tông không khỏi kinh hãi kêu lên.

Sau khi bọn họ phi thăng tới thượng giới, mỗi người đều gia nhập tiên môn, coi

như là xem qua nhãn giới.

Nhưng Ẩn Thiên Đảo vẫn có thể khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.

Thực sự là vì Ẩn Thiên Đảo quá đặc biệt, mức độ linh khí này, cho dù là tiên

môn của bọn họ cũng không thể có được.

“Đi thôi, nơi này chỉ là mảnh đất giáp biên giới, núi Thiên Vụ chúng ta tọa lạc ở

trung tâm, chỗ đó mới là nơi linh khí ngào ngạt nhất, sư tôn cũng tọa trấn ở bên

đó.”

Đối với biểu hiện của đám đồng môn, Diệp Lạc không cảm thấy bất ngờ, cười

nói một câu.

Rất nhiều đồng môn nghe thấy thế, không chút do dự nhanh chóng tăng tốc, đi

tới vùng đất trung tâm.

Chỉ trong thời gian ngắn, trái lại Diệp Lạc và hoàng đế rơi vào đội ngũ cuối

cùng.

Hai người liếc nhau một cái, đều khẽ gật đầu, trong mắt có tôn trọng.

Diệp Lạc tôn trọng đối phương, là thân phận người đứng đầu tiên triều Đại

Đường.

Hoàng đế tôn trọng thiên tư của Diệp Lạc, vị Thái Nhất Kiếm Tôn này, đương

nhiên là hắn ta từng nghe danh, còn trẻ tuổi đã vô địch trong cảnh giới Tiên Đế,

trong Thiên Kiêu của Đông Thần Châu, thuộc người đứng đầu…



Ẩn Thiên Đảo, Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.

Sở Duyên mở quý danh thần quang, ở nơi này gặp hoàng đế tiên triều.

Chuyện này không có biện pháp, Sở Duyên mới giáo huấn Trương Hàn ở đại

điện tông chủ xong, thì được cho hay có một người đứng đầu của đại thế lực tới

gặp hắn.

Hắn nghĩ một lát, cảm thấy mở tiểu hiệu không tốt lắm, kết quả mở quý danh,

tới nơi này gặp mặt.

Sở Duyên vốn cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, nhưng khi hắn thấy

hoàng đế của tiên triều Đại Đường xong, thì cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.

Hai người gặp mặt nhau ở đại điện tông chủ.

Mới vừa nhìn thẳng nhau, trong lòng hai người tràn ngập tinh thần, cảm thấy

đối phương không đơn giản.

Ở trong mắt Sở Duyên, vậy mà người này không nhìn thấu.

Từ khi hắn đạt được quý danh thần quang tới nay, bất cứ kẻ nào hắn đều có thể

nhìn thấu, cho dù không thấu, dù ít dù nhiều cũng có thể biết rõ một chút cân

cước của đối phương.

Nhưng chỉ riêng gã hoàng đế này, vậy mà hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Trên người đối phương có khí tức mờ mịt, khí tức này không kém gì quý danh

thần quang của hắn.

Khí tức này vô cùng mờ mịt, nhưng cũng rất kỳ lạ.

Chỗ kỳ lạ ở đây, khí tức này hoàn toàn không giống với khí tức căn nguyên của

đối phương.
Bình Luận (0)
Comment