Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1097

“Từ sau khi phi thăng, ta còn tưởng sau này đám chúng ta sẽ ít tụ tập cùng một

chỗ, không ngờ tới nhanh như vậy đã tụ tập lại cùng một chỗ lần nữa.”

“Còn không phải vì sư tôn lập đạo thống, nếu không thì chúng ta khó có khả

năng nhanh chóng tụ tập lại lần nữa như vậy.”

“Nói ra, đệ tử thứ 15 Thao Thế đâu? Sao không thấy hắn?”

“Chuyện này thì không biết, ta đã phái người đi truyền tin, người nọ nói sư đệ

Thao Thế đang tiếp nhận truyền thừa, bế quan nên không liên lạc được.”

“Chuyện này không có biện pháp, chỉ hơi đáng tiếc, nếu tất cả sư huynh đệ

chúng ta có thể tụ tập cùng một chỗ cũng là chuyện tốt.”

“Ôi chao, ai ôi, nghe nói trước đó không lâu nhị sư huynh chiếm được sư tôn

chỉ đạo, rốt cuộc sư tôn đã chỉ đạo gì, nhị sư huynh nói một chút nghe xem.”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông bàn luận một lát.

Bỗng nhiên có đệ tử nói chuyện Trương Hàn đạt được chỉ đạo của Sở Duyên,

chỉ trong nháy mắt, ánh mắt các đệ tử đều nhìn về phía Trương Hàn.

Gương mặt Trương Hàn đều đã cứng đờ, hắn ta đứng ở đó, không biết nên nói

gì mới tốt.

Không phải mọi người nói ôn chuyện sao?

Trò chuyện một lát, sao lại nói tới hắn ta?

“Nhị sư huynh, huynh nói một chút xem, sư tôn chỉ đạo huynh cái gì.”

Hoa Thần Y lộ ra tươi cười, dẫn đầu mở miệng trước.

Có hắn ta dẫn đầu, ánh mắt những người khác đều trở nên càng thêm áp bách,

lòng hiếu kỳ đều đã vô cùng nồng đậm.

Trương Hàn: “…”

Hay cho Hoa lão lục này, ngày thường ta đối xử với đệ không tệ, vậy mà lúc

này tiên phong.

Trương Hàn thực sự không biết nên nói như thế nào.

Hắn ta có thể nói, sư tôn chỉ đang tìm cớ, đánh hắn ta một trận sao?

Chuyện này nói ra, Trương mỗ sẽ mất hết mặt mũi.

“Chuyện này trái lại ta biết một chút.”

Đúng lúc này, bỗng nhiên Diệp Lạc đi ra nói một câu như vậy.

Trương Hàn nghe thấy thế, trong lòng ấm áp.

Còn tưởng đại sư huynh muốn giải vây cho hắn ta.

Trong lòng không khỏi cảm khái.

Ầm ĩ tới ầm ĩ lui, cuối cùng vẫn là đại sư huynh yêu nhau giết nhau với hắn ta

đáng tin nhất.

Các sư đệ sư muội khác đều không được, đều không đáng tin.

Hắn ta nghĩ như vậy, không ngờ tới ngay sau đó, Diệp Lạc nói ra một câu khiến

Trương Hàn tê rần.

“Theo ta được biết, có lẽ sư tôn truyền thụ cho nhị sư đệ một số bí thuật, những

bí thuật này có khả năng vô cùng cường đại, cụ thể thì ta không rõ lắm, không

biết nhị sư đệ có nguyện ý cho bọn ta nhìn một cái hay không.”

“Ta nghĩ, nhị sư đệ sẽ không từ chối bọn ta đúng không? Chẳng lẽ đệ khinh

thường bọn ta, cho nên không muốn cho bọn ta xem bí thuật?”

Trên mặt Diệp Lạc hiện lên ý cười, nói như vậy.

Trương Hàn: “?”

Hắn ta đã hoàn toàn ngây ngốc.

Vốn cho rằng đại sư huynh là giúp hắn ta, không ngờ tới đại sư huynh cũng đâm

hắn ta một nhát?

Tôm nõn tim heo!

“Nhị sư huynh, huynh đừng keo kiệt như vậy, phơi bày cho bọn ta một chút đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, phơi bày cho bọn ta chút đi, đúng lúc thập lục sư đệ cũng

ở đây, nhị sư huynh không triển lãm cho bọn ta xem, cũng nên phơi bày cho

thập lục sư đệ thấy chứ.”

“Đúng vậy nhị sư huynh, chúng ta không thể che giấu như vậy được.”

Các đồng môn khác mở miệng lần nữa.

“Thực ra không có bí thuật gì, thật đó, sư tôn chỉ thấy căn cơ của ta không kiên

cố, cho nên giúp ta rèn luyện căn cơ, căn bản không truyền thụ bí thuật gì, đừng

nghe đại sư huynh nói linh tinh.”

Trương Hàn vội vàng nói.

Đám đồng môn thấy dáng vẻ của Trương Hàn không giống nói dối, cuối cùng

chỉ có thể từ bỏ.

Trái lại Diệp Lạc không khỏi ngây ngẩn cả người, những lời này, vì sao hắn ta

cảm thấy mình từng nghe nói ở đâu đó?

Vô cùng quen tai.

Nhưng mà hắn ta nghĩ mãi không ra.

Hắn ta từng nói những lời ấy.

Diệp Lạc nghĩ tới đây, đột nhiên bên đại điện truyền tới âm thanh.

Chỉ thấy Sở Duyên và hoàng đế đi ra, chỉ trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của

đám đệ tử…



Bên ngoài Ẩn Thiên Đảo.

Sở Duyên và hoàng đế đến nơi này.

Đi theo sau còn có đám đệ tử của Vô Đạo Tông.

“Đạo hữu, vậy bổn tọa tiễn ngươi tới nơi này thôi.”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, cười hì hì nói.

Sau khi hắn nói xong, gật đầu với đám Diệp Lạc sau lưng.

Diệp Lạc hiểu ý, vẫy tay, mở trận pháp của Ẩn Thiên Đảo ra, để hoàng đế có thể

ra ngoài.

“Vậy đạo hữu, trẫm rời đi trước đây, nếu đạo hữu có rảnh, có thể tới tiên triều

Đại Đường trẫm đánh giá, đương nhiên là trẫm sẽ quét dọn giường chiếu chào

đón.”

Hoàng đế nhìn Sở Duyên, cười nói.

Sở Duyên cũng gật đầu, đáp lại một câu, bày tỏ có rảnh nhất định sẽ đi.

Hắn vẫn có chút tò mò đối với tiên triều Đại Đường.

Sau này có cơ hội nói không chừng hắn sẽ đi.

Nhưng không phải bây giờ.

Bây giờ hắn không có khả năng đi.
Bình Luận (0)
Comment