Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1105

“Hả?”

Thánh nhân trung niên nhíu mày chặt hơn.

Có người kỳ lạ như vậy ư?

Lão ta nhắm mắt lại, suy tính.

Nhất niệm của thánh nhân có thể thôi diễn toàn bộ, huống chi là đám bọn họ.

Chỉ một ý niệm trong đầu, cả thượng giới thậm chí là cả hạ giới đều được thôi

diễn một lần.

“Hả? Ngươi vừa mới giao đấu với sư đệ, vì sao không có chút dấu vết? Thôi

diễn cũng căn bản không thôi diễn được, giống như…”

Thánh nhân trung niên muốn nói lại thôi.

Lão ta không biết nên nói như thế nào.

Hình như, căn bản không có người này?

Hay là nói, mọi thứ trên thế gian đều không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì của

người nọ?

Chuyện này không khỏi quá khoa trương.

Thánh nhân trung niên đều cảm thấy không có khả năng, cho nên căn bản

không nói nên lời.

“Sao có thể có chuyện này.”

Thánh nhân thanh niên kia càng thêm kinh ngạc.

Hắn ta mới giao đấu với đối phương, thần quang của đối phương sắc bén không

chịu được, sao có thể không để lại dấu vết?

Hơn nữa phải biết rằng, bọn họ chiến đấu trong dòng thời gian, bất cứ công kích

nào đều có ảnh hưởng rất lớn.

Dưới loại tình huống này, cho dù dốc hết toàn lực xóa đi dấu vết, cũng căn bản

không có khả năng có thể hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì.

“Người này rất bất thường.”

Gần như chỉ trong nháy mắt, thánh nhân trung niên và thánh nhân thanh niên

đều nhận ra không thích hợp.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, bóng dáng đều bắt đầu chuyển động, bay về

phía sâu hắc ám.

Cơ thể bọn họ dừng một lát, lập tức bị hắc ám cắn nuốt hầu như không còn,

không thấy tung tích.

Toàn bộ khôi phục yên tĩnh một lần nữa.

Ở trong bóng tối vô cùng vô tận, bất cứ thứ gì đều có vẻ không có sức sống, chỉ

riêng vùng đất thượng giới kia, giống như một ngôi sao chớp lóe trong bóng tối,

không giống người thường…



Chỉ trong nháy mắt, gần nửa năm trôi qua.

Trong vòng nửa năm này, Sở Duyên sớm đã trở về Vô Đạo Tông, hắn treo quý

danh thần quang, mở tiểu hiệu ra suy xét những quy tắc ở trong cơ thể tiểu hiệu.

Hắn cũng không dám tiếp tục dùng quý danh ra ngoài nữa, chỉ dám co đầu rút

cổ ở trong Ẩn Thiên Đảo.

Ở trong nhận thức của Sở Duyên, những “thánh nhân” này quá cường đại, hắn

dùng quý danh thần quang cũng không quá được, chỉ có thể cố gắng cẩu thả một

chút.

Nhưng mà Sở Duyên không biết rằng, hắn sợ thánh nhân thượng giới, thánh

nhân thượng giới càng sợ hắn…

Gần như tất cả thánh nhân thượng giới đều liệt Ẩn Thiên Đảo, thậm chí hư vô

chi hải vào cấm kỵ, sợ có người xung đột với Sở Duyên, nghiêm khắc yêu cầu

đệ tử môn hạ không đến đó, không thể xung đột với người của Ẩn Thiên Đảo,

nếu không sẽ lấy môn quy xử lý.



Ngày này, trong Ẩn Thiên Đảo, rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông đều dẫn theo

môn nhân lựa chọn trở về.

Lần này đệ tử của Vô Đạo Tông ra ngoài lựa chọn vô cùng thuận lợi.

Có tầng thân phận Ẩn Thiên Đảo ở đây, trong Đông Thần Châu căn bản không

có bất cứ thế lực gì dám ngăn cản.

Hơn mười đệ tử của Vô Đạo Tông hợp lại, môn nhân lựa chọn đã qua ngàn.

Lúc này tất cả đều mang về trong Ẩn Thiên Đảo, đợi lệnh của sư tôn.

Nhưng trong tình huống đợi lệnh, đám đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập một chỗ,

thảo luận với nhau.

“Có phải hay không, có phải hay không, các ngươi đều dựa theo tiêu chuẩn ta

nói đúng không? Cái gọi là trong lòng vô đạo giả, thực ra có thể lý giải ngược

lại, ý nói chính là trong lòng có đạo giả, thì có thể thu nhận làm môn nhân.”

Trương Hàn vỗ ngực, quay mặt về phía đồng môn, lớn tiếng nói.

Nửa năm trước, bọn họ muốn tuyển chọn môn nhân, nhưng đám đồng môn

không biết tiêu chuẩn lựa chọn, có chút mê mang.

Cuối cùng vẫn là dưới đề nghị của hắn ta, mới có được tiêu chuẩn.

Hắn ta “lý giải thấu triệt” lời sư tôn nói, cho nên kéo cả đồng môn.

Dưới cái nhìn của Trương Hàn, hắn ta chính là đại công thần nhất trong lựa

chọn đệ tử lần này.

“Nhị sư huynh đúng là lợi hại trong phương diện này.”

“Đúng vậy đúng vậy, nhị sư huynh đúng là lợi hại trong phương diện này, có thể

đoán được ý nghĩ của sư tôn.”

“Các huynh như vậy có phải có thể biến thành lý giải là, phương diện khác của

nhị sư huynh không được hay không?”

Đệ tử khác không cho Trương Hàn cơ hội làm ra vẻ, cả đám đều mở miệng nói.

Chuyện này khiến Trương Hàn tức tới mức gương mặt âm trầm.

“Cái gì mà phương diện khác của ta không được? Không được, ta nhất định

phải đi mời sư tôn, tổ chức một trận so tài lớn cho chúng ta, ta lần lượt so tài với

các ngươi, xem trong các ngươi có bao nhiêu người có thể thắng được ta!”

Lúc này Trương Hàn mở miệng nói muốn so tài.

Đệ tử khác nghe thấy thế vui vẻ, vừa định đồng ý.

Nhưng không đợi bọn họ mở miệng.

Bùm!

Bỗng nhiên trong lúc này, cả Ẩn Thiên Đảo chấn động một cái, trận pháp trong

đảo mở ra, từng đường vân trận pháp phiêu động vào hư không, một lát sau nở

rộ hào quang ánh sáng ngọc, hóa thành một đại trận.
Bình Luận (0)
Comment