Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1104

Sau khi biết được Trương Hàn và Tô Càn Nguyên là đệ tử của thánh nhân xong,

cả đại thành nhân tộc bắt đầu sôi trào.

Đệ tử của thánh nhân tự mình hàng lâm, lựa chọn đệ tử, đây là chuyện kinh

thiên cỡ nào.

Hiện giờ một tiên môn ở Đông Thần Châu có thể so được với thế lực của thánh

nhân sao?

Có thể bái nhập thế lực thánh nhân, quả thực là phúc đức ba đời.

Kết quả là, sau khi nói ra tên tuổi của Ẩn Thiên Đảo, Trương Hàn và Tô Càn

Nguyên lựa chọn cũng đơn giản hơn.



Cùng lúc đó, trong dòng thời gian, đại chiến hai thánh đã kết thúc.

Kết quả cuối cùng là thánh nhân thanh niên kia bỏ chạy, không muốn liều mạng

với Sở Duyên.

Sở Duyên cũng lùi về một góc dòng thời gian, tránh tiếp tục có khả năng chiến

đấu.

Hắn cũng không muốn liều mạng.

Nhưng biểu hiện của thánh nhân thanh niên kia hung hãn như vậy, đương nhiên

là hắn không thể yếu thế.

Trực tiếp biểu hiện ra dáng vẻ liều mạng.

May mà thánh nhân thanh niên kia sợ trước, nếu không thì hắn thực sự khó mà

xử lý được.

“Tên khốn nạn này, rốt cuộc là thứ gì thế, vừa tới đã đánh kịch liệt như vậy.”

“Ta chỉ muốn trao đổi hữu hảo một chút, nhưng lại đánh liều mạng như thế,

thiếu chút nữa bị áp chế mất.”

Sở Duyên thở dài một hơi.

Nếu không phải quý danh thần quang của hắn mạnh, hắn thực sự bị thánh nhân

thanh niên kia áp chế.

Việc này quá nguy hiểm.

Thánh nhân quá khủng bố.

Nếu không phải cần thiết, tốt nhất là đừng nên tranh đấu với thánh nhân.

Đôi mắt Sở Duyên nheo lại, trong lòng im lặng hạ quyết định này.

Hắn thực sự không chắc có thể giết chết một thánh nhân.

Mà loại thánh nhân này, dựa theo bảng xếp hạng chiến lực của hệ thống, còn có

hơn chín vị, không thể trêu vào không thể trêu vào.

“Một người đã khó dây như vậy, nếu hai thánh nhân thượng giới liên thủ, vậy ta

ít nhất phải mở quý danh Thiên Đạo mới được, nếu trên ba người liên thủ, vậy

ta sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Sở Duyên ngầm suy nghĩ trong lòng.

Hắn hạ quyết tâm, sau này không cần thiết, tuyệt đối không ra tay với thánh

nhân.

Đương nhiên, nếu thực sự bức hắn nóng nảy, vậy hắn liều mạng cũng phải đụng

rơi hai cái răng cửa của thánh nhân này.

Cho dù cửu thánh của thượng giới liên thủ, vậy hắn bắt một tên đánh, cũng phải

đánh cho đối phương sợ.

Độ mạnh yếu của chuyện này, đương nhiên được quyết định bởi có dám động

vào các đệ tử bảo bối của hắn hay không.

Những đệ tử này, mỗi người đều là bảo bối.

Mỗi người đều không thể mất.

Đây là điểm mấu chốt của Sở Duyên.

“Đi thôi đi thôi.”

Sở Duyên quay đầu nhìn thoáng qua chỗ chiến đấu lúc trước, không dám lại ở

lâu, bóng dáng cử động, biến mất rời đi.



Bên kia, bên ngoài dòng thời gian, trong bóng tối vô cùng vô tận.

Thánh nhân thanh niên kia qua sông hắc ám mà đến, hắn ta dừng lại ở trong

bóng tối, thở hổn hển.

“Rốt cuộc người này là ai, sao có thể có chiến lực như vậy?”

Thánh nhân thanh niên này trợn to mắt, cảm thấy rất khó hiểu.

Hắn ta còn mơ hồ hơn Sở Duyên.

Hắn ta là tồn tại cỡ nào? Đã từng tồn tại ở vô số nguyên trước, thực lực toàn

thân không gì sánh kịp, hơn xa thánh nhân.

Sở dĩ hắn ta ở dòng thời gian, chỉ vì hiểu được vài thứ trong dòng thời gian.

Nhưng mà hắn ta hiểu được thì hiểu được, cũng chưa thế nào đã bị người mạnh

như vậy cắt ngang.

Trên mặt thánh nhân thanh niên này tràn ngập kinh ngạc.

Hắn ta rất không hiểu.

Sau khi suy tư một lát, một tay hắn ta nắm lại trong bóng tối.

Một kiếm quang sáng như ngọc lóe qua, chiếu sáng hắc ám vô cùng vô tận, ở

phía xa nhìn lại, giống như một vòng ánh sáng mặt trời to che cả thế gian.

Thánh nhân thanh niên làm động tác này xong, thì không còn động tác khác,

lẳng lặng đợi ở đó.

Một lúc lâu sau, kiếm quang sáng như ngọc chậm rãi tiêu tán, hắc ám thôn phệ

mọi thứ lần nữa, cả thế gian lại rơi vào trong bóng tối vô cùng vô tận.

Rầm…

Đột nhiên trong lúc này, một bóng người xuất hiện trong bóng tối, thân hình

tung hoành, chỉ mấy bước đã tới trước mặt thánh nhân thanh niên.

Chỉ thấy đó là một thánh nhân trung niên.

Thánh nhân trung niên và thánh nhân thanh niên kia đứng đối diện nhau.

Bộ dạng hai người khác biệt, nhưng xét đến cùng khí tức tương đồng, có cảm

giác như nhất mạch.

“Sư huynh.”

Thánh nhân thanh niên nhìn thấy thánh nhân trung niên kia, gật đầu, mở miệng

nói.

“Sư đệ, có chuyện gì?”

Trên gương mặt thánh nhân trung niên tràn ngập kiêu ngạo, thản nhiên trả lời

một câu.

“Trong Thiên Địa mới kia, hình như xuất hiện một vị vô cùng khó lường, ta

muốn sư huynh giúp đỡ tính lai lịch của người này.”

Hai tay của thánh nhân thanh niên kết quyết, hành một đạo lễ cổ xưa, nói như

vậy.

“Vì sao ngươi không tự mình tính đi?”

Thánh nhân trung niên nhíu mày, có chút khó hiểu.

“Lúc trước ta đại chiến với hắn ta một trận, quang mang trên người hắn ta vô

cùng kỳ lạ, rất huyền diệu, bị hào quang đó đánh trúng, pháp lực toàn thân ta

không thể điều động, cho dù bây giờ vẫn cảm thấy khí tức không ổn, ta sợ

không thể dốc toàn lực suy tính, cho nên mời sư huynh tới.”

Thánh nhân thanh niên không để ý tới thái độ của đối phương, nói chi tiết
Bình Luận (0)
Comment