Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1114

Có thánh nhân dẫn đầu, như vậy bọn họ không cần triền đấu với Diệp Lạc này,

cũng không cần lo lắng thánh nhân sau lưng Diệp Lạc sẽ tức giận gì đó.

Toàn bộ đều có thánh nhân của bọn họ gánh vác.

Trái lại ở phía đối diện, gương mặt Diệp Lạc lập tức cứng ngắc.

Có một nói một, hắn ta cũng biết Ngọc Hư Cung có thánh nhân.

Nhưng hắn ta không cảm thấy, thánh nhân của Ngọc Hư Cung sẽ ra tay.

Dù sao thân phận khác biệt, hắn ta không định diệt đạo thống của Ngọc Hư

Cung, thánh nhân của Ngọc Hư Cung không cần thiết lấy lớn lấn nhỏ ra tay.

Ong!

Một bàn tay to bỗng nhiên từ hư không vươn ra, vươn về phía Diệp Lạc, muốn

bắt lấy hắn ta.

Đôi mắt Diệp Lạc trợn to, nâng kiếm muốn chém tới, nhưng căn bản không kịp,

chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị bắt lấy, trong đầu dâng lên một ý niệm.

Chơi lớn rồi!



Trong lúc trời đất xoay chuyển, đợi Diệp Lạc lấy lại tinh thần lần nữa, xung

quanh hắn ta đã sớm thay đổi.

Hắn ta đi tới một điện phủ u ám, hắn ta đang ngồi trên đệm hương bồ.

Cách hắn ta không xa, một người đàn ông trung niên cũng đang ngồi.

“Ngọc Thanh thánh nhân!”

Đồng tử của Diệp Lạc co rụt lại, đương nhiên là hắn ta nhận ra người đàn ông

này.

Có thể dễ dàng di chuyển hắn ta tới đây, trong Ngọc Hư Cung chỉ có một vị này.

“Diệp tiểu hữu đừng hoảng sợ, ta không có ác ý, không cần lo lắng.”

Ngọc Thanh thánh nhân giống như biết Diệp Lạc kích động, vội vàng nhẹ giọng

nói một câu.

Lão ta nói chuyện, đồng thời còn cố gắng hạ thấp giọng nói, sợ vì giọng nói quá

to dọa Diệp Lạc.

Lão ta đâu dám có ý nghĩ gì với Diệp Lạc.

Người khác không biết vị nào đó ở Ẩn Thiên Đảo mạnh cỡ nào, lúc ở dòng thời

gian lão ta đã tận mắt nhìn thấy, nên biết rất rõ.

Như vậy mà lão ta còn dám đi trêu chọc Diệp Lạc?

“Ngọc Thanh thánh nhân, ngươi di chuyển ta tới đây là có chuyện gì?”

Diệp Lạc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, mở miệng nói.

“Đặc biệt mời Diệp tiểu hữu ngồi xuống, chậm rãi nói chuyện một lát, chuyện

làm thế nào chấm dứt nhân quả, nói không chừng chuyện này không cần phải

đánh gì đó, đều có thể ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.”

Giọng nói của Ngọc Thanh thánh nhân vô cùng hiền lành.

Nếu như để thánh nhân khác thấy được, với hung danh Ngọc Thanh thánh nhân

còn mất mặt như thế, nhất định sẽ bị dọa thảm…

….

Trong dòng thời gian thượng giới.

Sở Duyên mở quý danh thần quang đang thản nhiên đứng đó, toàn thân lóe lên

thần quang, có vẻ huyền diệu như vậy, sâu không lường được.

Hắn đưa Đạm Đài Lạc Tuyết đi gặp mặt tương lai.

Sau khi đưa Đạm Đài Lạc Tuyết qua, hắn dừng lại ở dòng thời gian thượng

đẳng.

Khi chờ đợi, hắn còn đang nhìn bốn phía xung quanh.

Sở Duyên nhìn mọi thứ trong dòng thời gian, lần trước hắn chính là ở phía trước

không xa, đại chiến với vị thánh nhân kia, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được

chỗ đáng sợ của thánh nhân.

Hắn nhớ rõ, lần trước vị thánh nhân kia đại chiến với hắn xong, thì đi ra ngoài

dòng thời gian.

Rốt cuộc bên ngoài dòng thời gian có thứ gì?

Sở Duyên nhìn chằm chằm dòng thời gian một lúc, giống như muốn nhìn thấu

bên ngoài dòng thời gian có gì.

Nhưng cho dù hắn nhìn kiểu gì, cũng không nhìn ra được bên ngoài có gì.

“Hay là ra đó xem?”

Trong đầu Sở Duyên dâng lên ý niệm này.

Nhưng mà ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, đã bị hắn chặt đứt.

Không được.

Lần trước đánh một vị thánh nhân, hắn đều suýt nữa không chống đỡ được.

Cuối cùng vẫn dựa vào thái độ liều mạng, mới bức vị thánh nhân kia đi.

Nếu bên ngoài dòng thời gian là nơi thánh nhân tụ tập, vậy chẳng phải hắn sẽ bị

diệt sao?

Cho dù mở quý danh Thiên Đạo, cũng không có tác dụng gì.

Hay là thôi đi.

Tiếp tục đợi ở thượng giới thì tốt hơn.

Tóm lại, che chở cho đám đệ tử của hắn mạnh dần trước đã.

Chỉ cần các đệ tử của hắn đều mạnh dần, đến lúc đó, nhất môn nhiều thánh, hắn

còn muốn ra ngoài cũng không cần sợ thánh nhân gì đó.

Nếu không thì cũng phải đợi hắn thu phục tiểu hiệu thần quang đã.

Dưới tình huống ba thứ quy nhất, cảnh giới đột phá, đến lúc đó có thể ra ngoài.

Sở Duyên nghĩ.

Dòng thời gian bên cạnh hắn đột nhiên nổi lên từng đợt dao động.

Một lát sau, chỉ thấy bóng dáng Đạm Đài Lạc Tuyết đi từ trong ra.

“Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Đạm Đài Lạc Tuyết quay mặt về phía Sở Duyên, cúi người thi lễ.

Trong đôi mắt linh động của nàng, lúc này tràn ngập phức tạp.

Đương nhiên là nàng gặp được tương lai, tương lai cũng nói cho nàng một

chuyện, điều này khiến tâm tư của nàng hơi phức tạp.

Không ngờ tới vậy mà tương lai nàng thực sự trở thành cái gọi là thánh nhân.

Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hình như 16 vị đệ tử của Vô

Đạo Tông đều thành thánh.

[Chưa xong còn tiếp.]
Bình Luận (0)
Comment