Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1113

[Quan hệ của đại đệ tử Diệp Lạc ngươi với Ngọc Hư Cung xảy ra biến hóa,

quan hệ hiện giờ là: Không chết không ngừng.]

Diệp Lạc đây là trực tiếp đánh một gậy với Ngọc Hư Cung à?

Còn không chết không ngừng.

Lúc trước hắn nhớ rõ, Diệp Lạc và Ngọc Hư Cung chỉ là “thế như nước với

lửa”, hiện giờ biến thành “không chết không ngừng”.

Diệp Lạc nói đi giải quyết ân oán, chính là đi tìm Ngọc Hư Cung này.

Đối với chuyện này, Sở Duyên không biết phải nói gì.

Chuyện giải quyết ân oán, hắn còn có gì hay để nói?

Chẳng qua, không biết đại đệ tử bảo bối của hắn, có thể gặp nguy hiểm gì

không.

Diệp Lạc đều đã là Đại La Kim Tiên, có lẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.

Sở Duyên đánh giá một lát, luôn cảm thấy Diệp Lạc sẽ không xảy ra chuyện gì

đâu.

Trừ phi thánh nhân ra tay.

Nếu thánh nhân ra tay, quý danh thần quang của hắn có thể lập tức nhận ra

được.

Dù sao khí tức đó quá cường đại.

Nếu thực sự có thánh nhân ra tay, vậy hắn nhất định sẽ ra tay.

Nhưng mà tạm thời không có dấu vết thánh nhân ra tay.

Cho nên hắn cũng không cần ra tay.

Dù sao dưới thánh nhân, với thực lực của Diệp Lạc, sẽ không gặp chuyện không

may.

Đây là tự tin của Sở Duyên đối với đại đệ tử nhà mình.

Sở Duyên nghĩ tới đây, nhìn hiện trạng nhân vật một lần, phát hiện không có

vấn đề gì xong, thì đóng tiểu hiệu lại, toàn thân đều tập trung vào quý danh,

giảng đạo cho Đạm Đài Lạc Tuyết.



Cùng lúc đó, bên Ngọc Hư Cung, Diệp Lạc đánh vô cùng hăng say.

Một mình hắn đấu cả với Ngọc Hư Cung, đánh vô cùng hung hãn.

Tất cả Tiên Đế, Đại La của Ngọc Hư Cung ra hết, ngay cả hai vị bán thánh đều

đã ra ngoài, vẫn không làm gì được Diệp Lạc.

Đánh tới cuối cùng chỉ còn lại hai vị bán thánh đấu với Diệp Lạc cầm chí bảo

thần kiếm kim sắc.

Diệp Lạc dựa vào chí bảo thần kiếm, cùng với sức chiến đấu của Đại La Kim

Tiên, cường bạo giằng co với hai vị bán thánh.

Sức chiến đấu khủng bố mở ra không bỏ sót.

Đám Tiên Đế Đại La ở bên cạnh, nếu vừa rồi không có hai vị bán thánh bảo vệ,

chỉ sợ dư âm Diệp Lạc tiện tay chém một kiếm cũng đủ dẹp yên bọn họ.

“Thái Nhất Kiếm Tôn! Ngươi tới Ngọc Hư Cung ta đại náo, cũng coi như đủ

rồi! Thực sự nghĩ sau lưng ngươi có một thánh nhân, thì khó lường ư? Đừng

quên, Ngọc Hư Cung ta cũng có thánh nhân tọa trấn!”

Một lão tổ bán thánh của Ngọc Hư Cung như bị bệnh tâm thần nói.

Lão ta vô cùng bực tức, đối mặt với Diệp Lạc, hơi thất thần một chút sẽ bị kiếm

phong trảm bị thương.

Nhưng lão ta muốn tấn công Diệp Lạc, thì bó tay bó chân.

Sợ đánh Diệp Lạc bị thương, khiến thánh nhân sau lưng hắn ta tức giận.

“Vậy thì làm sao? Nhân quả giữa ta và Ngọc Hư Cung ngươi đã sớm kết, hiện

giờ chỉ chấm dứt thôi, cùng lắm thì thánh nhân hai bên gặp mặt, có gì không

được?”

Diệp Lạc vẫn không muốn bỏ chí bảo trên tay xuống, trái lại thế tấn công càng

hung hiểm hơn, muốn tìm cơ hội bao vây tấn công hai vị bán thánh.

“Ngươi đã khiến Ngọc Hư Cung ta nguyên khí đại thương, chẳng lẽ việc này

còn chưa đủ?”

Lão tổ bán thánh kia thở hổn hển nói.

“Nhân quả này kết xuống từ lúc ở hạ giới, hơn nữa ngươi đã kết nhân quả với cả

Vô Đạo Tông ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hiện giờ đã đủ vừa lòng? Cho dù hôm

nay ta không kết nhân quả này, ngày khác đệ tử khác của Vô Đạo Tông ta cũng

sẽ đến chấm dứt.”

Diệp Lạc thản nhiên nói một câu như vậy.

Cảnh tượng lúc trước, hắn ta còn nhớ được.

Thông đạo phi thăng của Thái Huyền Giới bị đóng cửa.

Bọn họ đi tới đi tới đi lui, đụng phải người của Ngọc Hư Cung muốn cưỡng ép

xuống hạ giới, thống trị cả hạ giới, thống trị thật sao, nên đổi thành phá hủy cả

hạ giới.

Cuối cùng chính là bọn họ ra tay, mới miễn cưỡng ngăn cản động tác của Ngọc

Hư Cung.

Vô Đạo Tông cùng với nhân quả, đã kết xuống vào lúc đó.

Đây còn chưa tính cả Thái Huyền Giới.

Nếu tính cả Thái Huyền Giới, vậy nhân quả sẽ rất lớn.

Bắt đầu từ thời Thượng Cổ, Thái Huyền Giới vì Ngọc Hư Cung mà chặt đứt

thông đạo phi thăng, vô số người tu hành vì vậy mà con đường phía trước bị

chặt đứt, phần nhân quả này kéo dài vô số năm, sớm đã lớn tới không biên giới.

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Lão tổ bán thánh kia tức không chịu được, nhưng không có biện pháp với Diệp

Lạc.

“Ta…”

Diệp Lạc còn định nói gì đó, nhưng hắn ta còn chưa kịp nói gì thêm.

Bỗng nhiên trong lúc này, ở chỗ sâu Ngọc Hư Cung, khí thế tối cao chí cường

dâng lên.

Dưới khí thế này, cho dù là khí thế của Diệp Lạc, hay là khí thế của hai vị bán

thánh kia, đều có vẻ nhỏ bé.

“Thánh nhân!”

Vẻ mặt hai vị bán thánh đều vui vẻ.

Rất rõ ràng, đây là thánh nhân của Ngọc Hư Cung bọn họ bị kinh động
Bình Luận (0)
Comment