Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1117

Trương Hàn đạt được truyền âm của sư tôn nhà mình, không do dự, nhanh

chóng từ chỗ tu luyện đi ra, đi tới đại điện tông chủ.

Rất nhanh, Trương Hàn đã tiến vào đại điện tông chủ, gặp quý danh thần quang

Sở Duyên.

“Đệ tử Trương Hàn bái kiến sư tôn.”

Trương Hàn vội vàng hành lễ.

Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ không trả lời, mà nâng mắt nhìn nhị đệ tử

của hắn.

Hắn đánh giá từ trên xuống dưới một lát, làm thế nào cũng nghĩ không rõ.

Nhị đệ tử này, bộ dạng có vẻ được, sao tu vi tiến triển chậm như thế.

Hơn nữa chậm còn chưa tính, vậy mà còn có hiện tượng thụt lùi.

“Không cần đa lễ.”

Sở Duyên nhẹ nhàng nâng tay, lấy thần quang chi lực đỡ Trương Hàn dậy.

“Sư tôn.”

Trương Hàn đứng dậy, ngoan ngoãn đứng một bên, không dám nói câu nào.

Hắn ta biểu hiện ra vô cùng nhu thuận, hoàn toàn không còn dáng vẻ khi ở

ngoài.

“Hàn Nhi, gần đây ngươi tu hành thế nào?”

Sở Duyên tùy ý hỏi một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Hàn.

“Ừm… Hồi bẩm sư tôn, đệ tử tu hành, hẳn là, miễn cưỡng, coi như không tệ.”

Trương Hàn nhắc tới những lời này, có chút chột dạ sờ mũi.

“Coi như không tệ sao?”

Sở Duyên hơi nhíu mày.

Đều đã tu vi thụt lùi, còn coi như không tệ?

Đó mà không tệ, vậy đúng là kỳ lạ.

“Khụ khụ, không dối gạt sư tôn, gần đây đệ tử tu hành đúng là có chút khúc

ngoặt, hình như là cảnh giới của đệ tử bất ổn, dẫn đến tâm ma xâm lấn, còn

giảm đi tu vi. Nhưng mong sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ nhanh chóng điều chỉnh tốt,

khiến tốc độ tu hành nhanh hơn.”

Trương Hàn vội vàng nói, không dám giấu diếm chuyện tu vi giảm đi.

“Ngươi ấy à…”

Sở Duyên nhẹ nhàng thở dài, chẳng muốn nói thêm gì nữa.

Coi như là cho lão nhị này chút mặt mũi.

Rõ ràng là tu hành quá mức vội vàng xao động, cần phải nói lung tung một lát

mới được.

Thôi.

“Đi thôi, Hàn Nhi, đi theo vi sư ra ngoài, vi sư giúp ngươi tăng tu vi.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Trương Hàn, hắn không cho Trương Hàn thời gian

kịp phản ứng, vung tay lên, thần quang cuốn theo Trương Hàn, dẫn Trương Hàn

bay ra ngoài Ẩn Thiên Đảo.

Đối với hắn mà nói, trận pháp cường đại ở Ẩn Thiên Đảo giống như thùng rỗng

kêu to, hắn dễ dàng xuyên qua những trận pháp này…



Tiên giới, Đông Thần Châu, trong một vùng núi sâu hoang vu.

Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi tới nơi này.

Hai bọn họ đứng trên bầu trời, ở phía xa quan sát ngọn núi sâu này.

“Đến nơi.”

Hai tay Sở Duyên để sau lưng, nhìn núi sâu phía dưới, nói khẽ một câu như vậy.

Vẻ mặt hắn được thần quang bao phủ, khiến người khác không thấy rõ, nhưng

nếu có thể xuyên thấu qua thần quang, nhất định có thể thấy lúc này trên mặt

hắn phủ kín “đầy hứng thú”.

“Sư tôn, đây là nơi nào?”

Trương Hàn mơ mơ màng màng hỏi một câu.

Hắn ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta nhớ rõ sư tôn nhà mình nói một câu, muốn giúp hắn ta tăng tu vi, sau đó

đưa hắn ta tới đây.

“Không biết đây là đâu, vi sư nhận thấy nơi này có cơ duyên, cho nên dẫn ngươi

tới đây.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

Hắn lấy thần quang chi lực, có thể phát hiện khí tức ở chỗ nào trong Tiên giới

đặc biệt.

Những nơi đặc biệt này, đương nhiên có chỗ đặc biệt, khả năng là cơ duyên rất

lớn.

Cho nên hắn mới dẫn theo Trương Hàn tới nơi này.

Mà Trương Hàn ở bên cạnh nghe thấy thế, trên mặt vốn lộ ra vui mừng, sau đó

nhanh chóng biến thành ôn hòa như thường.

“Sư tôn, trong thứ bậc của đám đệ tử, cho dù thế nào đệ tử cũng đứng thứ hai, tu

vi cũng không tệ, đệ tử cảm thấy tạm thời mình không cần cơ duyên gì đó.”

“Không bằng sư tôn đưa cơ hội lần này cho 15 hoặc 14, như vậy mới khiến tu vi

của bọn họ nhanh chóng đuổi kịp chúng ta.”

Trương Hàn vô cùng khách sáo nói.

Sở Duyên: “?”

Ngươi thực sự không có chút tự lượng sức mình sao?

Cả tông môn, trong đám đệ tử thân truyền ngoại trừ 16 tu hành hơi muộn ra, thì

ngươi thuộc loại cùi bắp nhất.

Đệ tử 15 Thao Thế ở bên ngoài, nhưng tu vi cũng không yếu.

Đệ tử thứ 14 Lâm Mạc lại càng đứng đầu danh sách, tu vi thì khỏi phải nói.

Chỉ có lão nhị ngươi, tu vi thấp không chịu được, còn không biết xấu hổ nói

người ta.

“Haizz, Hàn Nhi à, vi sư cho ngươi xem một thứ, xem xong ngươi sẽ hiểu rõ.”

Sở Duyên vươn một ngón tay ra, điểm lên trán Trương Hàn.

Ong!

Một tia thần quang lóe ra.

Trương Hàn nhắm mắt, giống như đang tiêu hóa cái gì.

Sở Duyên đứng một bên, không quan tâm lắm.

Hắn chỉ gửi “bảng xếp hạng chiến lực của Vô Đạo Tông” cho Trương Hàn xem.

Hi vọng nhị đệ tử này, trong lòng tự mình hiểu lấy.

Một lúc lâu sau, Trương Hàn mở mắt ra lần nữa.

“Sư tôn, ta…”

“Không cần nói gì nữa, không cần phải nói sẽ cố gắng tu hành, vi sư ban thưởng

cho ngươi cơ duyên, ngươi chăm chỉ lĩnh ngộ là được.”
Bình Luận (0)
Comment