“Hả? Lệnh của Cổ Thần? Có tín vật không?”
Diệp Lạc sửng sốt một lát.
Sau lưng thế lực bá chủ ở Đông Thần Châu có một thánh nhân, thánh nhân này
là Cổ Thần.
Hắn ta có chút hoang mang, không rõ vì sao Cổ Thần muốn tìm sư tôn nhà
mình, hơn nữa tìm mà nói, trực tiếp tới là được.
Vì sao còn phái phó tông chủ làm sứ giả tới.
“Tín vật ở đây.”
Vu Khâu lấy một hạt châu từ trong ngực ra.
Hạt châu mới lộ ra, hư không bắt đầu run rẩy chuyển động, giống như không
chịu nổi khí tức ký thác trong hạt châu.
Trên này tràn ra lực lượng man hoang, cổ xưa, lực lượng này giống như có thể
phá nát toàn bộ, cái gọi là bán thánh ở trước mặt lực lượng này, có vẻ không
chịu nổi một kích.
Thậm chí có thể nói, một chút lực lượng này đủ hủy diệt muôn vàn bán thánh.
Hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
Diệp Lạc cũng lập tức hiểu rõ mọi chuyện là thật hay giả.
“Đi thôi, theo ta đi vào Vô Đạo Tông.”
Lúc này Diệp Lạc mở trận pháp của Ẩn Thiên Đảo, bay vào bên trong.
Vu Khâu vội vàng cất hạt châu, đi theo Diệp Lạc cùng bay vào bên trong.
Hai người một trước một sau.
Sau khi tiến vào Ẩn Thiên Đảo, Diệp Lạc không cho Vu Khâu cơ hội chạy lung
tung, lập tức dẫn đối phương đi tới đại điện tông chủ.
…
Sau khi đến đại điện tông chủ.
Sở Duyên mở ra quý danh thần quang cũng nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn lấy một viên hạt châu, dựa theo lời Vu Khâu nói, hạt châu này là thánh
nhân Cổ Thần cho lão ta.
“Chỉ như vậy?”
Sở Duyên nắm hạt châu kia, lực lượng thần quang bao bọc hạt châu, khiến hạt
châu kia không thể phát ra bất cứ khí tức gì.
Hắn nâng mắt nhìn về phía Diệp Lạc và Vu Khâu, giọng nói hơi tùy ý.
“Đúng vậy, thánh nhân, đây là chuyện Cổ Thần giao cho ta.”
Vu Khâu cung kính hành lễ hậu bối, vô cùng nghiêm túc cẩn thận, không dám
có chút sơ suất.
Ở trong ấn tượng của lão ta, ở trước mắt thánh nhân có bất cứ cư xử xấu nào,
đều là không tôn kính thánh nhân.
Lão ta hoàn toàn không thể ngờ được, Sở Duyên vẫn luôn không thèm để ý
những chuyện này.
Đối với tiêu chuẩn lễ nghi của lão ta, Sở Duyên không thèm liếc mắt nhìn một
cái.
Sở Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm hạt châu trên tay.
“Được rồi, chuyện này bổn tọa đã biết, Lạc Nhi, ngươi dẫn lão ta đi xuống đi.”
Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, nói một câu.
“Vâng, sư tôn.”
Diệp Lạc gật đầu, dẫn Vu Khâu đi xuống.
Trong đại điện tông chủ lập tức trở nên vắng vẻ.
Chỉ còn lại mình Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ.
“Hạt châu này…”
Sở Duyên hơi nhíu mày, hắn dùng thần quang đánh vào bên trong hạt châu, lập
tức có tin tức hiện lên.
Sở Duyên im lặng tiếp nhận tin tức.
Rất nhanh, hắn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hạt châu này, là người tên thánh nhân Cổ Thần truyền tin tức cho hắn.
Tin tức này có ý đại khái là, là Cổ Thần kia cầu gặp hắn một lần.
Hả?
Cầu kiến?
Sở Duyên khẽ nhíu mày.
Hắn đầu với một thánh nhân đều rất cật lực đúng không?
Thánh nhân nên ngang vai ngang vế với hắn mới đúng, vì sao đối phương muốn
gặp mặt hắn, sẽ dùng loại từ cầu kiến?
Không đúng, chuyện này rất không đúng.
Cùng cấp bậc, gặp mặt chỉ là gặp mặt, vẫn luôn không dùng loại từ cầu kiến
này.
Cổ Thần này muốn tính kế hắn sao?
Trong lòng Sở Duyên tràn ngập nghi ngờ.
Hắn từ chỗ tiểu hiệu điều tới bảng xếp hạng chiến lực Tiên giới, trái lại hắn
muốn nhìn xem, Cổ Thần này đứng hạng mấy.
[Bảng xếp hạng chiến lực Tiên giới.]
[Hạng nhất: Thanh Thiên (Hỗn Nguyên / Thánh nhân).]
[Hạng hai: Thái Thanh thánh nhân (thánh nhân).]
[Hạng ba: Ngọc Thanh thánh nhân (thánh nhân).]
[Hạng bốn: Thượng Thanh thánh nhân (thánh nhân).]
[Hạng năm: Kim Ô thiên thánh (thánh nhân).]
[Hạng sáu: Thế Như Lai (thánh nhân).]
[Hạng bảy: Cầu Đạo Ma (thánh nhân).]
[Hạng tám: Cổ Thần (thánh nhân).]
…
Hạng tám sao?
Lót đáy trong thánh nhân à?
Sở Duyên hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn không biết vị thánh nhân lần trước ra tay
với hắn.
Nhưng mà cho dù thế nào cũng không phải là hạng tám đúng không.
Tuy nói là thứ tám, nhưng Sở Duyên vẫn không dám khinh thường.
Tóm lại, hắn sẽ không đi gặp.
Nói đùa, trừ phi hắn có lực lượng nghiền áp thánh nhân, nếu không thì hắn tuyệt
đối sẽ không dễ dàng đi gặp thánh nhân.
“Thứ đồ chơi này, thôi, coi như không thấy là được.”
Sở Duyên cúi đầu nhìn hạt châu trên tay mình, im lặng làm ra một quyết định.
…
Sở Duyên không đi gặp Cổ Thần, còn coi như không thấy được, đối phương
cũng không có động tác bước tiếp theo, chuyện này giống như hoàn toàn không
xảy ra, không có bất cứ kẻ nào dám nhắc lại chuyện này.
Nhưng ngay khi Sở Duyên từ chối gặp Cổ Thần, trong bên cạnh Đông Thần
Châu đi về phía tây châu, một vùng rừng rậm hắc ám.
Một lão hổ vĩ đại toàn thân quấn quanh ma khí đang chạy như điên trong rừng
rậm.
Khí tức của ma hổ này thậm chí cấp Tiên Vương.
Nhưng lúc này, trong đôi mắt của ma hổ tràn ngập sợ hãi, bay nhanh chạy trốn,
giống như bị thứ gì đó truy đuổi.