“Chạy đi đâu!”
Một giọng nói hơi non nớt quát to truyền tới.
Chỉ thấy một thiếu niên lao nhanh tới, lấy tốc độ vô cùng khoa trương tập kích
bất ngờ mà đến, một quyền đánh lên trên người ma hổ…
…
Đi về phía tây châu, trong khu rừng rậm, một thiếu niên tay không đọ sức với
ma hổ Tiên Vương.
Rõ ràng là sức chiến đấu của ma hổ này không kém, các loại kỹ xảo chiến đấu
vô cùng tàn nhẫn, đổi thành Tiên Vương thông thường, không cẩn thận sẽ bị
trọng thương.
Nhưng ở trên tay thiếu niên này, ma hổ kia không có lực đánh trả, bị một quyển
trái một quyền phải, giống như đang chơi đùa.
Rống rống rống…
Cuối cùng ma hổ này không nhịn được, xoay người muốn trốn.
Nhưng mà thiếu niên này sẽ không tha cho ma hổ chạy trốn.
“Trốn chỗ nào!”
Thiếu niên túm chặt đuôi ma hổ, vứt lên, tiếp tục đánh ra từng quyền.
Ma hổ kia chống đỡ không biết bao nhiêu quyền xong, cuối cùng không chống
đỡ được ngã trên mặt đất, mất đi khí tức.
“Cuối cùng cũng thu phục.”
Thiếu niên thở hổn hển, mình cũng mệt mỏi không chịu được.
“Từ Ngự, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi chạy trốn tới nơi này, thì ta không tìm
được sao?”
Một giọng nói truyền từ đằng xa tới.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng trên
một cái cây to ở phía xa.
“Sao ngươi cũng tới đây! Ngươi có phiền hay không!”
Thiếu niên rất không kiên nhẫn nói.
Thiếu niên này chính là Từ Ngự.
Ngay cả Sở Duyên đều đã phi thăng, đương nhiên Từ Ngự cũng đi tới thượng
giới.
Chẳng qua tình huống của Từ Ngự vô cùng phức tạp, bởi vì đủ loại tình huống,
hắn ta lưu lạc tới phía tây châu.
Ở trong phía tây châu này, Từ Ngự không ngừng rèn luyện mình, thực lực càng
lúc càng cao thâm, dựa vào cảnh giới Luyện Khí không biết bao nhiêu lần, đã
đủ đấu với Tiên Vương.
Trong lúc này Từ Ngự trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều phiền phức.
Trong đó có một chuyện, một phiền phức, chính là người đàn ông trung niên
này đuổi theo.
Người đàn ông trung niên này là đại năng tuyệt đối, tu vi toàn thân đạt tới bán
thánh đỉnh phong, có thể nói không có địch thủ dưới bán thánh.
Người đàn ông trung niên này nhìn ra được tư chất của Từ Ngự, vẫn luôn muốn
nhận Từ Ngự làm đồ đệ, nhưng Từ Ngự vẫn luôn không đồng ý, nên dây dưa
suốt.
Người đàn ông trung niên quý trọng tư chất của Từ Ngự, không dám bắt buộc
Từ Ngự. chỉ có thể đi theo Từ Ngự.
“Bần đạo đã sớm nói, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, nói được thì phải làm được,
bần đạo tất phải nhận ngươi làm đồ đệ mới được.”
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
“Trên đời này có nhiều thiên tài như vậy, ngươi cần gì phải nhìn chằm chằm ta?
Ngươi đi tìm người khác làm đệ tử không được ư?”
Từ Ngự cũng bất đắc dĩ nói.
Hắn ta không đánh lại được người này, đuổi lại không đuổi được, hoàn toàn
không biết phải làm sao.
“Trong Tiên giới, thiên tư của ngươi thuộc loại mạnh nhất, cho dù là Thái Nhất
Kiếm Tôn thanh danh lên cao ở Đông Thần Châu, cũng không như ngươi, điểm
này bần đạo nhìn thấu.”
Người đàn ông trung niên “Huyền Pháp đạo nhân” nói như vậy.
Đôi mắt lão ta nhìn chằm chằm Từ Ngự.
Nếu không phải tư chất của Từ Ngự thực sự quá mạnh, người bình thường dám
từ chối lão ta, lão ta đã sớm khiến đối phương luân hồi, đâu còn cơ hội dây dưa
như thế.
“Nhưng mà ngươi đừng dây dưa như vậy, ngươi dây dưa từ Đông Thần Châu
đến phía tây châu này, ngươi không mệt nhưng ta mệt.”
Từ Ngự trực tiếp ngồi trên người ma hổ chết đi, thở hổn hển nói.
“Chính vì dây dưa đủ lâu, mới khiến bần đạo thấy rõ tư chất của ngươi, chỉ
trong mấy tháng ngắn ngủi, ngươi đã vượt qua mấy đại cảnh giới, có được lực
lượng so với Tiên Vương, tư chất của ngươi thiên tung vô song!”
Huyền Pháp đạo nhân nói như vậy.
Nghe thấy những lời này, gương mặt Từ Ngự lập tức nhăn lại.
Hắn ta thực sự không muốn bái bất cứ người nào làm vi sư.
Hắn ta vẫn luôn nhớ rõ Sở Duyên, cũng nhớ rõ hắn ta là theo hầu của Sở
Duyên.
Sinh ra là người của Vô Đạo Tông, chết cũng là quỷ của Vô Đạo Tông.
Sao hắn ta có thể bái người này làm vi sư.
Nếu bái sư, vậy không phải là phản bội Vô Đạo Tông.
Không được, tất phải nghĩ biện pháp, giải quyết người này mới được, nếu
không thì thực sự phiền phức.
Người này nói tư chất hắn ta quá tốt, vậy có phải nên xuống tay từ tư chất hay
không?
Từ Ngự suy nghĩ một lát, một lát sau, đôi mắt hắn ta sáng lên, đã có chủ ý.
“Ngươi cũng biết tư chất của ta tốt, cũng biết tư chất của ta thiên tung vô song,
vậy ngươi phải biết rằng, muốn làm sư tôn của ta cũng không dễ dàng, người
bình thường không xứng làm sư tôn ta.”
Từ Ngự ngẩng đầu nhìn Huyền Pháp đạo nhân đứng trên tàng cây, mở miệng
nói.
“Hả? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bần đạo còn chưa xứng sao? Hiện giờ bần đạo là
bán thánh đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể đặt chân tới cảnh giới
thánh nhân, ở trong bán thánh có thể nói là bần đạo không có địch thủ, là không
địch thủ dưới thánh nhân, chẳng lẽ như vậy còn chưa xứng?”