“Đa tạ sư tôn ban thưởng ngồi.”
Diệp Lạc vội vàng mở miệng.
“Lạc Nhi, vi sư từng nói vô số lần, không cần đa lễ, sao ngươi không nhớ như
vậy?”
Sở Duyên có chút không biết nói gì nhìn đại đệ tử của hắn.
“Sư tôn, đối đãi với người, tất phải có quy củ lễ nghi, không thể lộn xộn.”
Đối với chuyện này Diệp Lạc không thay đổi.
Sở Duyên cũng không biết phải làm sao.
Nhìn đại đệ tử này, không tiện nói gì thêm.
Dù sao đại đệ tử này cũng xuất phát từ tôn kính hắn, mới có thể nói như vậy,
làm như vậy.
“Được rồi, sau này cố gắn không cần phải làm như vậy, giữa ngươi và ta, nói là
thầy trò, nhưng tình như phụ tử, sao cần để ý lễ tiết như thế?”
Sở Duyên hơi bất đắc dĩ nói.
Những lời này vang lên, Diệp Lạc ngồi trên đệm hương bồ vẻ mặt hơi chấn
động.
Sở Duyên nói câu “tình như phụ tử”, lập tức kích phá phòng bị trong lòng hắn
ta.
Đúng vậy, sư tôn nhà mình vào lúc hắn ta không quan trọng nhận hắn ta làm đồ
đệ, cho tới nay vẫn luôn chiếu cố.
Có thể đi tới bước ngày hôm nay, phần lớn đều là công lao từ sư tôn nhà mình.
Cho tới nay, hắn ta vẫn luôn coi sư tôn là chủ.
Nhưng hôm nay vừa nghe, hắn ta lập tức giật mình.
Sư tôn nhà mình, đâu coi hắn ta là đệ tử, vẫn luôn coi hắn ta như con.
Đôi mắt Diệp Lạc lập tức đỏ lên.
“Đại ân đại đức của sư tôn, đệ tử vĩnh viễn không dám quên.”
Diệp Lạc đứng dậy khỏi đệm hương bồ, dập đầu mấy cái với Sở Duyên.
“Không cần như vậy, mau dậy đi, vi sư còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Sở Duyên liên tục lắc đầu, dùng thần quang đỡ Diệp Lạc dậy, để hắn ta ngồi an
ổn trên đệm hương bồ.
“Mong sư tôn cứ hỏi, đương nhiên đệ tử hễ biết thì sẽ nói hễ nói thì sẽ nói hết!”
Diệp Lạc cúi đầu, đáp.
“Cảnh giới của ngươi hiện giờ, cách chuẩn thánh còn cần bao lâu?”
Sở Duyên xoa cằm, nhẹ giọng hỏi một câu.
Trước khi nói cho Diệp Lạc cần thành thánh, hắn phải hỏi trước thì hơn.
“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử cách chuẩn thánh… Hẳn là còn một khoảng nữa, tính ra
đạo quả của đệ tử đã là Đại La Kim Tiên đỉnh phong, nhưng cảnh giới vẫn là
trung kỳ, cách hậu kỳ còn một khoảng.”
Diệp Lạc hơi xấu hổ.
Theo ý hắn ta, Sở Duyên hỏi hắn ta cảnh giới, chính là vì cảm thấy tốc độ tu
hành của hắn ta quá chậm.
“Đúng là chậm một chút.”
Sở Duyên xoa cằm, thuận miệng nói một câu.
Hắn nói chậm, là chỉ khoảng cách Diệp Lạc thành thánh, còn cần một khoảng
thời gian, cho nên mới nói hơi chậm.
Dù sao trước khi thành thánh, cần trở thành chuẩn thánh.
Ở giữa có một đại cảnh giới.
Hơn nữa muốn thành thánh, cũng là một chuyện phiền phức.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lạc vừa định nói gì đó.
Khi nhìn về phía Diệp Lạc, lại sửng sốt một lát.
Chỉ thấy lúc này Diệp Lạc đều sắp cúi đầu trên đất, giống như vô cùng xấu hổ.
Sở Duyên lập tức ý thức được, lời nói của hắn có vấn đề.
“Lạc Nhi, ngươi làm gì vậy, còn không mau dậy đi, theo như lời vi sư nói,
không phải là nói ngươi tu hành chậm.”
“Vi sư định nâng đỡ ngươi thành thánh, ngươi còn cần trở thành chuẩn thánh,
sau đó mới có thể trở thành thánh nhân, nên vi sư mới nói chậm.”
Sở Duyên cũng bất đắc dĩ.
Đại đệ tử nhà ta thực sự quá có hiếu.
“Hả? Nâng đỡ ta thành thánh?”
Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, nâng đỡ ngươi thành thánh, Vô Đạo Tông chúng ta cần một thánh
nhân mới, trong đệ tử, ngươi là mạnh nhất, vi sư vốn định nâng đỡ ngươi thành
thánh.”
Sở Duyên gật đầu, nói ra ý nghĩ của mình.
“Nhưng mà, nhưng mà sư tôn, đệ tử cách thánh nhân còn con đường rất dài.”
Diệp Lạc mơ hồ một lát, nói.
Sao hắn ta có thể không biết tình hình của mình hiện giờ.
Hiện giờ hắn ta là Đại La Kim Tiên, đủ đối kháng bán thánh ở Tiên giới, bán
thánh bình thường đụng phải hắn ta, căn bản không phải địch thủ.
Nhưng muốn vượt đến trình tự chuẩn thánh, con đường này còn rất dài.
Càng đừng nói chuẩn thánh xong, thành thánh nhân chí cao vô thượng.
Hắn ta từng ở trong dòng thời gian, gặp được mình thành thánh ở tương lai.
Khí tức chí cao vô thượng đó, hơn xa hắn ta hôm nay.
“Vi sư vốn định để ngươi bỏ thân phận đại tông chủ xuống trước, ở bên cạnh vi
sư tu hành, như vậy tốc độ thành thánh sẽ nhanh hơn một chút.”
Sở Duyên nói như vậy.
“Bỏ xuống thân phận đại tông chủ sao? Vậy sư tôn, trong tông không ai quản
lâu dài, sẽ loạn. Đương nhiên là đệ tử muốn đi theo bên cạnh sư tôn tu hành,
nhưng Vô Đạo Tông không thể loạn.”
“Ừm… Cũng đúng, vậy ngươi cảm thấy nên do ai đảm nhận thân phận đại tông
chủ này thì hơn?”
“Đệ tử tiến cử nhị sư đệ Trương Hàn kế thừa vị trí này.”
“Lão nhị?”
Sở Duyên mơ hồ một lát.
Không ngờ tới Diệp Lạc sẽ đề xuất để Trương Hàn làm đại tông chủ.
[Chưa xong còn tiếp.]