Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1138

Trương Hàn bước bên trong tẩm điện, suy nghĩ sách lược cụ thể.

Càng nghĩ, hắn ta quyết định triệu tập đệ tử của Vô Đạo Tông trước, triển khai

hội nghị, xác định địa vị đại tông chủ của hắn ta trước.

Trương Hàn nói là làm, lúc này bắt đầu hành động.



Cùng lúc đó, trong đại điện tông chủ, Diệp Lạc quay về nơi này không biết việc

làm của Trương Hàn.

Hắn ta cất nhẫn trữ vật của Trương Hàn đi, lúc này đang nhu thuận ngồi trên

đệm hương bồ bên cạnh Sở Duyên.

“Lạc Nhi, tất cả đều xử lý xong rồi à?”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Diệp Lạc, nhẹ giọng hỏi.

“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử đã thu phục tất cả, nhị sư đệ sẽ xử lý mọi chuyện thích

đáng.”

Diệp Lạc vội vàng đáp lời.

“Vậy thì được, nếu thế kế tiếp ngươi ở bên cạnh vi sư tu hành đi, mau chóng

tăng tu vi của bản thân lên, vi sư hi vọng ngươi có thể lấy tốc độ nhanh nhất

thành thánh.”

Sở Duyên khẽ gật đầu, nói như vậy.

Nếu Diệp Lạc thành thánh, vậy chuyện phiền phức của hắn sẽ ít đi nhiều.

Cho dù là chuyện gì, đều có thể giao cho Diệp Lạc đi làm.

Hơn nữa Diệp Lạc thành thánh, cộng thêm quý danh thần quang, quý danh

Thiên Đạo của hắn, tam thánh chi lực, chuyện này rất khả quan.

“Đệ tử xin nghe theo lệnh của sư tôn, chẳng qua sư tôn, đệ tử có câu hỏi. Dựa

theo hiểu biết của đệ tử, thành thánh cần thứ gì đó tên là ‘Hồng Mông Tử Khí’,

hình như, hình như không có thứ này thì không thể thành thánh.”

Diệp Lạc chắp tay, hỏi ra vấn đề hắn ta hoang mang nhất.

Hắn ta tu cảnh giới cổ, hơn nữa những cảnh giới cổ này đều do vị Bạch Trạch

kia truyền thụ lại.

Ở trong ký ức của hắn ta, thành thánh cần “Hồng Mông Tử Khí”.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên sửng sốt một lát, mở miệng theo bản năng.

“Hồng Mông Tử Khí? Đây là thứ đồ chơi gì thế? Không cần.”

Sở Duyên hoàn toàn không biết “Hồng Mông Tử Khí” là gì, thứ đồ chơi này

không phải chỉ tồn tại trong văn học mạng sao?

Ở trong tin tức của quý danh thần quang hắn, vẫn luôn không nhắc tới, thành

thánh cần thứ đồ chơi này.

“Hả? Vậy sư tôn, thành thánh cần điều kiện gì?”

Diệp Lạc mê mang hỏi.

“Ngộ đạo! Ngươi cần trở thành nhất đạo chi chủ, nắm giữ nhất đạo! Đây chính

là thành thánh chi đạo!”

Sở Duyên quả quyết đáp lại một câu.

“Nắm giữ nhất đạo…”

Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Trước mắt hắn ta đột nhiên sáng lên.

Hắn ta đột nhiên nhớ tới, đã từng nhìn thấy mình tương lai.

Hắn ta tương lai, hình như ngồi trên sông dài kiếm đạo.

Nói như vậy, hắn ta tương lai nắm giữ kiếm đạo sao?

Không đúng.

Diệp Lạc nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện không đúng, lại đặt câu hỏi.

“Sư tôn, đại đạo thế gian có hạn đúng không? Nếu người thành thánh đều cần

nắm giữ nhất đạo, vậy vị trí thánh nhân chẳng phải rất có hạn ư?”

Diệp Lạc hỏi tiếp.

“Đúng vậy, đại đạo 3000, tương đương có 3000 thánh nhân, đây là cực hạn.”

Sở Duyên khẽ gật đầu, đáp.

“Vậy những thánh nhân Tiên giới thì sao?”

“Những người này… Ừm, những người này có lẽ không tính nằm trong 3000

thánh nhân mà vi sư nói…”

“Vậy sư tôn, người nắm giữ là đại đạo gì?”

Vấn đề này lập tức làm khó Sở Duyên.

Đúng vậy.

Chiến lực của hắn không kém gì thánh nhân, nhưng hắn nắm giữ đại đạo gì?

Hắn đại đạo gì cũng không nắm giữ đúng không?

Sở Duyên ngay cả mình là tình huống gì cũng không rõ lắm.

Cuối cùng hắn không muốn trả lời, bảo Diệp Lạc không cần tham vọng quá cao,

sau đó bảo hắn ta ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nghe đạo tu hành.

Chuyện này cũng không thể trách hắn.

Thực sự là chính hắn cũng không biết mình là tình huống gì, sao có thể trả lời

cho Diệp Lạc biết…



Vô Đạo Tông, trên một vùng quảng trường chỗ khu vực đệ tử cư trú.

Trương Hàn triệu tập đám đệ tử, công bố chuyện mình trở thành đại tông chủ.

Mới đầu các đệ tử đều không tin, nhưng mà sau khi do dự một lát, chỉ có thể tin

tưởng lý do thoái thác của Trương Hàn.

Chuyện liên quan tới vị trí tông chủ, Trương Hàn còn chưa có lá gan lừa gạt bọn

họ.

Sau khi hiểu rõ, cả đám bọn họ đều trầm mặc, lẳng lặng đợi Trương Hàn mở

miệng, không có ý tranh cãi thêm cái gì.

“Ha ha, các vị sư đệ sư muội, nơi vậy các ngươi đều đã tin rồi đúng không?

Chuyện này ta thực sự không lừa các ngươi, ta thực sự trở thành đại tông chủ.”

Trương Hàn vô cùng hăng hái.

Cuối cùng Trương lão nhị này cũng đứng lên được!

Trước đây ở trước mặt rất nhiều đồng môn, hắn ta đều gần như bị ép không

ngẩng đầu lên được.

Hiện giờ cuối cùng cũng đứng lên!

Nhìn xem, nhìn xem đám đồng môn ngày xưa tự xưng là Thiên Kiêu, bây giờ

còn không phải bị hắn ta quản.

“Nhị… Đại tông chủ, nếu có chuyện gì thì nói thẳng đi, nói xong bọn ta còn

phải trở về tu luyện.”

Tô Càn Nguyên cũng nhìn ra được tâm tư này của Trương Hàn, cạn lời mở

miệng nói.
Bình Luận (0)
Comment