“Chỉ lựa chọn Đại La, còn là Đại La phẩm hạnh đoan chính.”
Trương Hàn chỉ nói một câu như vậy.
Tầng trung tầng thấp nhất Vô Đạo Tông bọn họ không cần.
Chỉ riêng tầng cao, Vô Đạo Tông bọn họ thiếu.
Hắn ta cảm thấy, thay vì lãng phí thời gian tự mình bồi dưỡng, chằng bằng
chiêu nạp ở bên ngoài.
Như vậy có thể nhanh chóng tăng Ẩn Thiên Đảo, tăng Vô Đạo Tông.
“Xin nghe theo lệnh của đại tông chủ!”
Mấy Đại La đều chắp tay, hiểu rõ ý.
“Đi đi.”
Trương Hàn xua tay, học dáng vẻ thường ngày của Sở Duyên đuổi người ra
ngoài.
“Vâng.”
Mấy Đại La chắp tay lần nữa, sau đó lui xuống.
“Loại cảm giác này, thật sướng.”
Nhìn mấy Đại La cùng lui xuống, trên gương mặt tuấn tú của Trương Hàn lộ ra
tươi cười.
Nhưng mà hắn ta không quá trầm mê, đứng dậy rời đi, đi về bên khu vực đệ tử
ký danh cư trú.
Hắn ta muốn tiến hành cải cách của mình.
So với Diệp Lạc, Trương Hàn quản lý có tính khuếch trương, càng có tính xâm
lược.
Có quản lý của hắn ta, chỉ sợ Vô Đạo Tông sẽ nhanh chóng trở thành thế lực bá
chủ…
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ trong nháy mắt, mấy tháng trôi qua.
Tiên giới đang không ngừng biến loạn.
Ẩn Thiên Đảo cũng đang xảy ra biến hóa rất lớn.
Nhưng mà đối với những chuyện này, Sở Duyên đang bế quan trong đại điện
tông chủ đều không biết.
Lúc này hắn đang vừa nghiên cứu quý danh thần quang của mình, vừa giảng
đạo cho Diệp Lạc.
Trải qua mấy tháng giảng đạo, khí tức trên người Diệp Lạc càng thêm trầm ổn,
phương diện tu vi cũng tiến bộ rất lớn.
Sở Duyên nhìn đại đệ tử của hắn, trong lòng vô cùng hài lòng.
Hắn vừa im lặng điều “hiện trạng nhân vật” của Diệp Lạc về, nhìn đại khái một
lần.
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi nghe ngươi giảng đạo, tâm cảnh đạt được thăng
hoa.]
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi nghe ngươi giảng đạo, lĩnh ngộ chân ý của kiếm
đạo, đạo hạnh phình to.]
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi nghe ngươi giảng đạo, pháp lực phình to.]
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi nghe ngươi giảng đạo…]
…
Diệp Lạc gần như là mắt thường có thể thấy được biến mạnh hơn.
Hơn nữa tốc độ này rất nhanh, nhanh tới mức khiến người ta cảm thấy khó tin.
Đương nhiên, khó tin này là chỉ những người khác.
Dưới cái nhìn của Sở Duyên, vẫn chậm một chút.
Tuy Diệp Lạc giống như vẫn luôn mạnh hơn, nhưng vẫn đang ở cảnh giới Đại
La Kim Tiên, cách chuẩn thánh e rằng còn cần một khoảng thời gian.
“Không được, vẫn nên nhanh nghĩ biện pháp, khiến Diệp Lạc đột phá nhanh
hơn.”
Sở Duyên rơi vào suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào, mới khiến Diệp Lạc tu hành nhanh
hơn.
Hiện giờ nếu hắn không làm gì, chỉ giảng đạo cho Diệp Lạc mà nói, cảm thấy ít
nhất còn cần mấy năm, Diệp Lạc mới có thể đột phá chuẩn thánh.
Tất phải tìm biện pháp khác mới được.
Nghe nói, nhân vật chính luôn đột phá vào thời khắc nguy hiểm sinh tử.
Đại đệ tử Diệp Lạc này, theo ý hắn không khác gì nhân vật chính, có phải nên
để đại đệ tử này thể nghiệm nguy nan sinh tử hay không.
Nói không chừng có thể đột phá nhanh hơn?
Có thể thử xem.
Nếu không được, có thể tìm một đối thủ cho Diệp Lạc, khiến tên này đối phó
Diệp Lạc, tăng áp lực cho Diệp Lạc.
Nghĩ tới đây, lúc này Sở Duyên nhìn về phía Diệp Lạc, mở miệng.
“Lạc Nhi.”
Sở Duyên nói một câu.
Giống như đang vang lên trong đáy lòng Diệp Lạc.
Diệp Lạc lập tức tỉnh táo, hắn ta rời khỏi trạng thái ngồi thiền, mở mắt nhìn về
phía sư tôn nhà mình.
“Sư tôn.”
Diệp Lạc vội vàng chắp tay.
“Không cần đa lễ, vi sư thấy ngươi tu hành giống như rơi vào bình cảnh, định
cho ngươi ra ngoài rèn luyện một thời gian.”
Sở Duyên mở miệng, không cho lựa chọn đường sống, trực tiếp nói.
Diệp Lạc: “?”
Hả?
Hắn ta tu hành đến bình cảnh sao? Sao hắn ta không biết?
Có đến bình cảnh ư? Đến chỗ nào? Đến chỗ nào? Không có mà, hắn ta cảm thấy
hắn ta còn có thể nhanh chóng tăng lên.
Diệp Lạc vẻ mặt mờ mịt chỉ có thể nhìn Sở Duyên với vẻ chờ mong, đợi sư tôn
nhà mình nói câu kế tiếp.
“Như vậy đi, ngươi ra ngoài rèn luyện, vi sư lựa chọn một đối thủ cho ngươi,
ngươi đi giải quyết đối phương. Nếu có thể giải quyết đối phương, vậy thì trở về
nơi này.”
Sở Duyên nói như vậy.
“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, vậy sư tôn, đối thủ này là chỉ người nào?”
Diệp Lạc thật cẩn thận hỏi.
“Đối thủ này… Ừm, Lạc Nhi, ngươi đợi một lát.”
Sở Duyên chưa nghĩ ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài đại điện tông chủ.
Hắn lấy thần quang chi lực, thấy rõ cả Tiên giới, thu trọn cả tiên giới vào mắt.
Cái nhìn này xem qua, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Cả trên không Tiên giới, vì sao tràn ngập kiếp khí, cho hắn loại cảm giác vô
cùng hỗn loạn…
Thôi.
Mặc kệ những thứ này.
Tiên giới không phải Thái Huyền Giới của hắn, thích loạn như thế nào thì loạn.
Sở Duyên đảo qua, rất nhanh xác định được một phương hướng