Phía tây, phương hướng đó có khí tức coi như không tệ.
Hình như khí tức này cường đại hơn đại đệ tử của hắn không ít.
Đúng lúc có thể lấy ra làm đối thủ của Diệp Lạc.
Sở Duyên chặn lại khí tức của đối phương, rồi thu hồi ánh mắt.
“Lạc Nhi, ngươi đi về phía tây, khi nào xử lý xong người này, thì khi đó trở về.”
Sở Duyên giao đoạn khí tức kia cho Diệp Lạc.
Diệp Lạc tiếp nhận khí tức, hắn ta cảm thấy mê mang, nhưng không dám làm
trái dặn dò của sư tôn nhà mình, chỉ có thể gật đầu đáp vâng, sau đó được Sở
Duyên đưa ra khỏi Ẩn Thiên Đảo.
…
Tây Hành Châu, trong “Chí Đức Phật Môn” thế lực cường đại nhất.
Lúc này, ở sâu trong Chí Đức Phật Môn, chỗ thánh nhân bế quan.
Một người đàn ông đỉnh đầu gồ ghề, toàn thân lóe lên kim quang, giữa lông
mày có điểm đỏ ngồi trên đài sen, trên người người này tràn ngập khí tức chí
cường chí đức.
Khí tức này hơn xa bán thánh.
Thánh nhân!
Thánh nhân của Chí Đức Phật Môn, Thế Như Lai!
Lúc này, Thế Như Lai chậm rãi mở mắt, trong mắt có mê mang.
Lão ta vốn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, sau đó lại giơ tay lên, bấm đốt
ngón tay một lát.
Bấm đốt ngón tay một lúc lâu, lão ta mới dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì thế? Vì sao ta cảm thấy có người nhìn trộm ta, còn không
tính ra được?”
Thế Như Lai nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lão ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Không rõ vì sao lại như vậy.
Nếu như có người nhìn trộm lão ta, lão ta có thể phát hiện ra mới đúng.
Cho dù là giữa thánh nhân với nhau, lão ta cũng phát hiện ra được.
Cho dù là vị kia của Ẩn Thiên Đảo, vị kia ở Thiên Thổ nhìn trộm, lão ta cũng
không có khả năng ngay cả chút dấu vết cũng không cảm nhận được?
“Chẳng lẽ là ta cảm nhận sai rồi?”
Thế Như Lai ngẩn người, cuối cùng chỉ có thể cho ra kết luận này.
Là cảm nhận của lão ta sai.
Không có người khác nhìn trộm lão ta.
Ôm ý niệm này, lão ta vốn định tiếp tục bế quan.
Nhưng ngay sau đó, phiền muộn rất lớn xuất hiện trong trái tim, khiến lão ta
không thể ổn định tinh thần tu hành.
Phiền muộn này tới cực nhanh.
Thế Như Lai đều ngây ngẩn cả người, nhưng đợi lão ta lấy lại tinh thần, nhanh
chóng đè ép phiền muộn này xuống.
“Đây là xảy ra chuyện gì thế?”
Bỗng nhiên Thế Như Lai có chút hoảng hốt.
Một lát cảm thấy bị nhìn trộm, một lát lại không hiểu sao cảm thấy phiền muộn.
Lão ta có trực giác, lão ta sắp gặp nguy hiểm.
Nhưng lão ta không biết nguy hiểm này từ đâu tới.
“Ta đắc tội người nào sao?”
Thế Như Lai nhanh chóng suy nghĩ.
Một đám người lóe lên trong đầu lão ta.
Lão ta không nghĩ ra được, rốt cuộc mình đắc tội người nào.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ lão ta từng tiếp xúc với “kiếp” mà lần trước Thái Thanh thánh nhân
nói?
Trong khoảng thời gian này lão ta không tiếp xúc với người nào mà.
Chuyện này khiến Thế Như Lai sầu muốn chết.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng lão ta quyết định bế quan.
Lão ta không làm gì, không có khả năng không lý do bị người ta đánh tới cửa
đúng không?
Tạm thời không nói đến rốt cuộc “kiếp” đó có tồn tại hay không, cho dù thực sự
tồn tại, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ đánh tới cửa tìm lão ta gây
phiền phức.
Đúng vậy, bế quan mới đúng!
Thế Như Lai im lặng hạ quyết định.
Lão ta quyết định bế quan.
Đối với “kiếp” mà Thái Thanh thánh nhân nói có phải là thật hay không, lão ta
không muốn tìm tòi nghiên cứu tới cùng.
Rất rõ ràng, thánh nhân không nhìn thấy kiếp khí trên bầu trời.
Hay là nói, thánh nhân không phải không thể nhìn thấy, mà vì cảnh gi quá thấp,
không có năng lực nhìn thấy kiếp khí trên bầu trời…
…
Sau khi Diệp Lạc rời khỏi Ẩn Thiên Đảo, đảo mắt đã trôi qua hơn nửa tháng.
Diệp Lạc một đường đi về phía tây, vượt qua Đông Thần Châu, tiến về phía Tây
Hành Châu.
Hắn ta một đường tiến về trước, không biết nên đi làm gì.
Những nơi đi qua, vì Tiên giới trở nên hỗn loạn, đương nhiên gặp không ít
phiền phức.
Nhưng những phiền phức này ở trước mặt Diệp Lạc thực lực cường đại, có vẻ
không chịu nổi một kích.
Diệp Lạc trải qua Sở Duyên giảng đạo xong, tuy cảnh giới vẫn là Đại La Kim
Tiên, nhưng thực lực của bản thân có thể vô địch trong bán thánh Tiên giới.
Dựa vào thực lực này, vẫn luôn không có người nào ngăn được hắn ta.
Tiên giới hiện giờ, cho dù hỗn loạn mấy, cũng sẽ không xuất hiện Đại La tranh
đấu, càng đừng nói cấp bậc bán thánh.
Loại tình huống này, sao có thể ngăn được Diệp Lạc.
Đương nhiên là Diệp Lạc dễ dàng đi tới Tây Hành Châu.
Trong lúc hành tẩu về phía Tây Hành Châu, Diệp Lạc vừa tìm kiếm người sư
tôn nhà mình dặn dò phải xử lý, vừa tuần tra Tây Hành Châu, nhìn cảnh tượng
nơi này.
Nhưng mà Tây Hành Châu nghe thấy nhìn thấy, lại khiến hắn ta hơi sửng sốt.
Tuy bên Đông Thần Châu loạn, nhưng coi như là có trật tự, tính là hỗn loạn
trong nhân tộc, công phạt lẫn nhau.
Tây Hành Châu thì không được.
Khắp nơi đều là yêu quái đang làm loạn