Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1142

Có yêu quái công phạt ở đây đó, có yêu quái làm hại một số bộ lạc thôn trang.

Tây Hành Châu, vô cùng hỗn loạn.

Diệp Lạc cau mày, thản nhiên đi từ bầu trời tới.

“Lúc trước không phải ta vẫn nghe nói, Tây Hành Châu có Chí Đức Phật Môn

thống trị, hai tộc nhân yêu chung sống hòa bình sao? Sao lại có dáng vẻ này.”

“Còn nữa ở Đông Thần Châu, cũng hỗn loạn quá.”

“Rốt cuộc Tiên giới đang xảy ra chuyện gì.”

Diệp Lạc không hiểu nổi.

Nhưng hắn ta không muốn quản.

Tiên giới quá rộng, hắn ta không quản đến.

“Tìm người sư tôn dặn dò xử lý trước đã.”

Diệp Lạc cảm nhận đoạn khí tức sư tôn cho hắn ta.

Phàm là đi tới một chỗ, hắn ta sẽ dùng thần thức đảo qua, xác định xem gần đó

có người tương ứng với khí tức này hay không.

Dùng phương pháp này, hắn ta lại tốn hơn nửa tháng, đi hơn nửa tiến về Tây

Hành Châu.

Nhưng vẫn không tìm được người tương ứng với khí tức này.



Ngày này, Diệp Lạc đi về phía biên giới Tây Hành Châu.

Ở phía trước hắn ta chính là Bắc Tiên Châu.

Diệp Lạc không tìm thấy được người tương ứng với khí tức này, đang chuẩn bị

rời đi, đến Bắc Tiên Châu nhìn xem.

Hắn ta đi ở biên giới hai châu, còn chưa rời đi.

Bỗng nhiên, một cuộc chiến hấp dẫn ánh mắt hắn ta.

Chỉ thấy cách hắn ta không xa, có hai bóng người một trốn một truy đuổi, đang

triển khai cuộc chiến truy đuổi.

Người đang lẩn trốn là nhân tộc, cấp bậc Tiên Vương.

Người đang đuổi theo là yêu tộc, là một Tiên Đế.

Hai người kém nhau một đại cảnh giới.

Nhưng đại yêu Tiên Đế vẫn luôn không đuổi kịp nhân tộc kia.

Nhân tộc kia giống như con khỉ, chạy loạn khắp nơi.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà đại yêu Tiên Đế kia không đuổi kịp,

còn bị trêu chọc xoay quanh.

“Chậc chậc, một Tiên Đế không đuổi kịp một Tiên Vương, đúng là đủ phế.”

Diệp Lạc đứng trên bầu trời biên giới hai châu, nhìn vở tuồng này, tấm tắc lấy

làm kỳ lạ.

Nhớ năm đó khi hắn ta là Kim Tiên, có thể đối chiến với Tiên Đế, lại càng liên

tục không bại dưới tay các vị Tiên Đế.

Khi hắn ta trở thành Thái Ất Kim Tiên, lại càng trực tiếp nghiền áp Tiên Đế,

đánh với Đại La.

Nhìn xem, Tiên Đế bây giờ đúng là không được, vậy mà không đuổi kịp một

Tiên Vương.

Nhưng mà vì sao hắn ta cảm thấy tiểu tử Tiên Vương này hơi quen mắt nhỉ?

Diệp Lạc sửng sốt một lát, hắn ta nhìn bóng người đang chạy trốn cách đó

không xa.

Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, hình như từng gặp ở đâu đó.

Người này…

Người này không phải là Từ Ngự, nhóc Từ sao?

Diệp Lạc suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra.

Hắn ta lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ Ngự xảy ra chuyện gì thế.

Sao lại bị một Tiên Đế đuổi theo.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn ta sinh ra sát ý.

Từ Ngự là người của Vô Đạo Tông hắn ta, vậy mà đại yêu Tiên Đế này dám

truy đuổi người của Vô Đạo Tông.

Đây không phải là muốn chết.

Không để mắt tới đại sư huynh như hắn ta sao?

Ánh mắt Diệp Lạc lạnh lẽo, thản nhiên đi về bên kia.



Ở phía trước, Từ Ngự đang dốc hết tốc lực chạy trốn.

Thực tế, hắn ta cũng không thoải mái giống như Diệp Lạc nghĩ, hắn ta chỉ thể

hiện ở mặt ngoài là thoải mái, trên thực tế đang cố gắng lẩn trốn.

Mỗi một tránh né, đều hao phí hết sức lực của hắn ta.

Nhưng hắn ta không thể biểu hiện ra ngoài.

Một khi hắn ta biểu hiện ra, đương nhiên là đại yêu Tiên Đế kia sẽ phát hiện,

đến lúc đó tuyệt đối không còn đường sống.

Đáng ghét.

Tốt xấu gì hắn ta cũng là người từng chôn giết hai thánh nhân, vậy mà bị một

Tiên Đế bức tới mức độ này.

Từ Ngự đang lẩn trốn nghiến răng nghiến lợi.

Nếu lại cho hắn ta chút thời gian mạnh dần, hắn ta tuyệt đối có thể đè đại yêu

Tiên Đế này trên đất ma sát.

“Tiểu quỷ đầu! Ngươi không trốn thoát được đâu!”

Đại yêu Tiên Đế đang đuổi theo phát ra tiếng gầm.

“Ngươi thích đuổi theo như vậy sao? Không phải là ta chỉ ăn hai đứa con của

ngươi thôi ư, ngươi trở về lại sinh thêm song sinh không được à.”

Từ Ngự quay đầu nói một câu.

Sau khi nói xong, hắn ta lập tức tăng tốc, cố gắng kéo giãn khoảng cách với đại

yêu Tiên Đế.

“Ta muốn ngươi chết!”

Đại yêu Tiên Đế gầm thét lần nữa, vô cùng tức giận.

Từ xưa tới nay đều là yêu ăn thịt người, chưa từng giống như hôm nay, vậy mà

yêu bị người ăn.

Lão ta gầm thét xong, cũng bùng nổ toàn lực, đuổi theo Từ Ngự.

“Đừng tức giận như vậy, nóng giận sẽ hại cơ thể, hai tên yêu mà ta ăn đã ăn

không biết bao nhiêu nhân tộc ta, nghiệp chướng nặng nề. Ta giúp ngươi ăn,

cũng giảm bớt tội nghiệt của yêu tộc các ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi

còn muốn giết ta, đây là đạo lý gì?”

Từ Ngự mở miệng lải nhải, động tác không chậm.

Tiếp tục chạy nhanh hơn.

“Con mẹ nó ngươi mới nghiệp chướng nặng nề!”

Đại yêu Tiên Đế kia lại gầm thét.
Bình Luận (0)
Comment