Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1143

Hai người lại triển khai một trận truy đuổi kịch liệt.

Nhưng mà cho dù đuổi theo kiểu gì, Từ Ngự vẫn luôn tránh thoát một cách kỳ

diệu, kéo ra khoảng cách với đại yêu Tiên Đế.

Nhưng mà dù sao Từ Ngự yếu đi nhiều, khí lực nhanh chóng sắp khô kiệt.

Hắn ta cũng biết, tình hình của mình không tốt.

“Ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất là ngươi đừng đuổi theo, ta đến từ Vô

Đạo Tông ở Đông Thần Châu, chính là theo hầu của thánh nhân, ngươi lại đuổi

theo, vậy đừng trách ta gọi người tới. Nếu dẫn thánh nhân tới, ngươi hối hận

cũng không kịp đâu!”

Từ Ngự nghiến răng, nói ra tên Vô Đạo Tông nhằm chấn nhiếp đối phương.

“Vô Đạo Tông là thế lực thế nào? Người như ngươi có thể gia nhập sao? Huống

hồ cho dù ngươi thực sự là người của Vô Đạo Tông thì sao? Vô Đạo Tông ở

Đông Thần Châu, chẳng lẽ còn có thể quản tới Tây Hành Châu hay sao? Hôm

nay không ai cứu được ngươi đâu.”

Đại yêu Tiên Đế kia hoàn toàn không tin.

Lúc này, đôi mắt lão ta đang nhìn chằm chằm Từ Ngự.

Lão ta đã nhìn ra, Từ Ngự sắp kiệt sức.

Rõ ràng là tốc độ phi hành chậm đi nhiều.

Chính là lúc này.

Đại yêu Tiên Đế thi triển bí pháp, tốc độ tăng vọt, tập kích về phía Từ Ngự.

Từ Ngự trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ tới đối phương sẽ bùng nổ ngay sau

đó, không kịp làm bất cứ phản ứng gì.

Nghìn cân treo sợi tóc, một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống, chém về

phía đại yêu Tiên Đế kia.

“Ai nói Vô Đạo Tông ta không quản tới Tây Hành Châu?”



Chỗ giao giới giữa Tây Hành Châu và Bắc Tiên Châu.

Một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống, giết chết một đại yêu Tiên Đế.

Kiếm khí của cự kiêm tràn ngập ở chỗ giao giới, vô số yêu quái gần đó đều

tránh đi, không dám tới gần bên này.

Trên mặt đất, Từ Ngự ngồi, trợn to hai mắt, nhìn đại yêu Tiên Đế bị cự kiếm

chém chết ở phía trước, chỉ trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Đây…

Khí tức này…

Đại sư huynh!

Từ Ngự lập tức nhận ra được.

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, một bóng người từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống,

bóng người này đúng là Diệp Lạc.

“Đại sư huynh!”

Lúc này Từ Ngự vẫy tay, còn kêu lên.

Hắn ta không phải không muốn đứng dậy, mà hắn ta thực sự quá mệt mỏi, chỉ

có thể ngồi dưới đất vẫy tay.

“Nhóc Từ, sao ngươi lại ở đây?”

Diệp Lạc không tự cao tự đại, nhanh chóng đi tới.

Sau khi tới gần Từ Ngự, hắn ta nhẹ nhàng xua tay.

Đánh một tia pháp lực lên người Từ Ngự, giảm bớt tình huống kiệt sức, trợ giúp

đối phương khôi phục pháp lực.

“Đại sư huynh, đừng nói nữa, lúc trước ta ở Đông Thần Châu vì một chút

chuyện ngoài ý muốn…”

Từ Ngự thấy được Diệp Lạc, chỉ trong nháy mắt buông xuống tất cả phòng bị,

nói đủ loại chuyện với hắn ta.

Trong các đệ tử của Vô Đạo Tông, Từ Ngự thân thiết với Diệp Lạc nhất.

Lúc này nhìn thấy Diệp Lạc, đương nhiên giống như thấy được huynh trưởng,

vô cùng thân thiết.

Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, đều nói cho Diệp Lạc nghe.

Diệp Lạc cũng không nói gì nhiều, im lặng nghe Từ Ngự nói hết mọi chuyện.

Đối với cảnh ngộ Từ Ngự gặp phải, chỉ có thể dùng chữ “khổ” để hình dung.

Điều này khiến Diệp Lạc không khỏi nhíu mày.

“Nhóc Từ, hiện giờ tên tuổi của Vô Đạo Tông chúng ta vang dội như thế, ngươi

không có khả năng chưa từng nghe nói tới, vì sao không trở về?”

Diệp Lạc cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Đại sư huynh, các sư huynh sư tỷ của Vô Đạo Tông chúng ta, tất cả đều là

Thiên Kiêu, đi trở về chỉ biết bị che đi sáng chói. Hơn nữa, nơi đó sống quá an

nhàn, ta thích loại cảm giác ở bên ngoài hơn.”

Từ Ngự nói chi tiết.

Những lời này vừa nói ra, khiến Diệp Lạc đều trầm mặc một lát.

Từ Ngự nói…

Rất có đạo lý.

Sở dĩ hắn ta không có cảm giác gì, là vì hắn ta là người cường đại nhất trong

đám đệ tử.

Sáng chói của hắn ta che phủ các đệ tử.

Thực ra loại cảm giác này ngoại trừ hắn ta ra, rất nhiều đệ tử nên có.

Nhất là lão nhị.

Thiên phú của lão nhị kém sao?

Không kém.

Trái lại rất mạnh.

Trận Tâm trời sinh, đối với trận chi nhất đạo, có lực nắm trong tay bẩm sinh.

Còn trẻ tuổi đã là Kim Tiên, thuộc loại vô địch ở trong đám Tiên Vương.

Nhưng ở bên trong Vô Đạo Tông, chỉ có thể bị che đi sáng chói.

Điểm này, sau này phải nói với sư tôn một chút mới được.

Diệp Lạc im lặng ghi nhớ, lập tức nhìn về phía Từ Ngự.

“Ngươi đã quyết định xông xáo ở bên ngoài, vậy thì xông xáo ở bên ngoài đi.

Nhưng nếu gặp kẻ địch hoặc thế lực không thể địch lại nổi, yêu cầu tông môn

giúp đỡ, trăm ngàn lần đừng coi trọng mặt mũi.”

Diệp Lạc sờ đầu Từ Ngự, nói khẽ.

“Đại sư huynh, ta đã biết, nhưng mà đại sư huynh, không phải là huynh đang ở

bên Đông Thần Châu sao, vì sao lại tới Tây Hành Châu?”

Từ Ngự ngẩng đầu hỏi.
Bình Luận (0)
Comment