Đám đệ tử này lập tức lĩnh mệnh, rút lui ra bên ngoài, tiến hành nhiệm vụ đám
bán thánh giao cho.
Rất nhanh, ở nơi này chỉ còn lại bảy vị bán thánh.
Bảy vị bán thánh nói thầm một lát, cuối cùng lại làm ra quyết định, ra tay giúp
đỡ Thái Nhất Kiếm Tôn một lát, giảm bớt áp lực của Thái Nhất Kiếm Tôn.
Kết quả bảy vị bán thánh ra tay, bay về phía bầu trời.
Sau đó…
Sau đó không còn sau đó nữa.
Thế Như Lai chỉ liếc bảy vị bán thánh một cái, trở tay đánh một chưởng, đánh
bay bảy vị bán thánh, sau đó tiếp tục chiến đấu với Diệp Lạc.
Đùa gì thế.
Thánh nhân chính là thánh nhân.
Bán thánh có thể so sánh được sao.
Diệp Lạc người ta có sư tôn, có hậu trường lợi hại, cho nên lão ta không dám
tấn công.
Bảy người này vốn là kẻ phản bội, còn dám nhảy tới trước mặt lão ta.
Không tát chết, đã là tốt tính lắm rồi.
Hừ.
Thực cho rằng Thế Như Lai này không còn cách nào khác sao?
Khi lửa giận trong lòng Thế Như Lai vừa đạt được một chút phát tiết, ngay sau
đó, lão ta sửng sốt một lát…
…
Trên bầu trời Tây Hành Châu.
Thế Như Lai vốn định tiếp tục phòng ngự công kích của Diệp Lạc, bỗng nhiên
trong lúc này, lão ta sửng sốt.
Từng đợt khí tức kỳ lạ ùa vào trong cơ thể lão ta.
Những khí tức này vô cùng kỳ lạ, Thế Như Lai căn bản không biết đây là khí
tức gì, nhưng những khí tức này có thể dễ dàng xuyên thấu pháp lực của lão ta,
tiến vào cơ thể lão ta.
Những khí tức này tiến vào cơ thể lão ta xong, vậy mà vận chuyển pháp lực của
lão ta trì độn xuống.
Đây là thứ quỷ gì?
Thế Như Lai cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, lão ta nhớ tới đây là thứ gì.
Kiếp khí!
Lão ta cũng từng cảm thụ, chỉ có điều trí nhớ quá xa xưa, cho nên lão ta không
nhớ rõ.
Mà lúc này lão ta đã nhớ ra.
Đây là kiếp khí!
Quả nhiên, có kiếp khí đến!
Thế Như Lai trợn to hai mắt.
Lão ta vừa định điều động tinh thần, ngăn lại những khí tức này.
Không đợi lão ta có động tác, lão ta lập tức cảm thấy pháp lực của mình đang
nhanh chóng suy yếu.
Khí vận sau lưng cũng đang nhanh chóng giảm đi.
Chuyện này!
Bảy tên phản đồ kia đã làm chuyện này!
Thế Như Lai nghĩ tới đây, lão ta muốn quay đầu đánh chết bảy tên phản đồ kia.
Phốc…
Tiếng lưỡi mác rất nhỏ vang lên.
Thế Như Lai chỉ cảm thấy ngực tê rần, trợn mắt nhìn, ở ngực lão ta cắm một
thanh thần kiếm kim sắc, người cầm kiếm đúng là Diệp Lạc.
Hóa ra pháp lực của Thế Như Lai xảy ra vấn đề, những vụ khí hộ thể này đã
sớm tiêu tán.
Diệp Lạc dễ dàng đâm một kiếm vào.
“Ngươi…”
Thế Như Lai trợn tròn mắt, mạnh mẽ bùng nổ pháp lực, lập tức đánh bay Diệp
Lạc ra ngoài.
Bùm!
Diệp Lạc bị đánh bay, nắm thần kiếm kim sắc lùi về sau một khoảng, mới đứng
vững người.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Thế Như Lai, cũng có chút cảm thấy kỳ lạ.
Hắn ta cảm nhận được rõ Thế Như Lai trở nên yếu đi.
Còn thất thần, nếu không thì không có khả năng bị một kiếm của hắn ta thương
tổn tới.
Chỉ có điều hắn ta không biết xảy ra chuyện gì, cho nên không dám có động tác.
“Thái Nhất Kiếm Tôn, ngươi đợi đó cho ta.”
Thế Như Lai tức giận nhìn Diệp Lạc, xoay người khống chế đài sen, muốn rời
đi.
Diệp Lạc lại thấy khó hiểu.
Cho dù đối phương bị một kiếm của hắn ta đâm bị thương, cũng có được lực
lượng nghiền áp hắn ta mà, không đến mức chạy trốn như vậy.
Khi Diệp Lạc cảm thấy mơ hồ, một giọng nói vang lên ở phía dưới.
“Đạo hữu, đừng để Thế Như Lai rời đi, khí vận của lão ta không còn, thực lực
đã yếu đi! Đạo hữu nhanh thừa thắng xông lên!”
Giọng nói này, là môn chủ của Chí Đức Phật Môn.
Dp cúi đầu nhìn thoáng qua bảy người trong phế tích, không do dự, thần kiếm
kim sắc trong tay bùng nổ ra quang hoa sáng như ngọc. Một kiếm đánh qua,
một hư ảnh trường hà kiếm đạo hiện lên, cuốn theo kiếm quang quét ngang mà
đi.
Kiếm quang chém qua, hư không sụp đổ, chặn Thế Như Lai sắp rời đi.
Thế Như Lai kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người chống đỡ, nhưng lão ta đã
mất đi ý nghĩ chiến đấu.
Kiếp khí cộng thêm pháp lực suy yếu, khí vận giảm xuống, khiến lão ta đang
nhanh chóng suy yếu.
Nhưng Diệp Lạc căn bản không bỏ qua cơ hội này, giống như mụn nhọt, dán sát
Thế Như Lai.
Theo liên tục chiến đấu, Thế Như Lai càng ngày càng yếu, vậy mà Diệp Lạc
càng ngày càng mạnh một cách quỷ dị.
Hai bên ngay từ mới đầu Thế Như Lai không dám ra tay, chậm rãi biến thành
chiến bình đấu chân chính.
…
Cùng lúc đó, Vô Đạo Tông, trong đại điện tông chủ.
Sở Duyên mở ra tiểu hiệu thần quang vẫn luôn chú ý tới hiện trạng nhân vật.
Hắn vẫn luôn lo lắng tình hình của Diệp Lạc.
Hắn không biết mình chọn cho Diệp Lạc “thánh nhân” làm đối thủ.
[Chưa xong còn tiếp.]