Hay là tự mình đi tìm thánh nhân chư thiên tối cao vô lượng?
Nhưng nhỡ đâu đối phương không muốn gặp lão ta.
Cổ Thần do dự rất lâu, cuối cùng vốn định tạm từ bỏ.
Lão ta bảo tông chủ của Cổ Thần Tông ra ngoài xong, một mình ngồi trong
thạch động, nhìn thạch bích ở phía trước, thở dài một hơi.
“Kiếp…”
“Ở bên trong trận náo động này, rốt cuộc ta nên đi đâu.”
Giọng nói của Cổ Thần hơi run run.
Lão ta có loại cảm giác, nếu lão ta thực sự không làm gì, chỉ sợ lão ta thực sự
chết ở trong kiếp số này.
Đến lúc đó, tu vi toàn thân lão ta đều hóa thành tan thành mây khói.
Cổ Thần cau mày suy tư.
Lão ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đột nhiên nhớ tới gì đó, không khỏi trợn to hai
mắt.
“Đúng rồi! Thứ này!”
Cổ Thần lấy một thạch châu từ trong ngực ra.
Miếng thạch châu này rất bình thường, phía trên không có bất cứ khí tức gì,
giống như một món đồ chơi nhỏ.
Nhưng Cổ Thần biết, bên trong thạch châu này ẩn chứa đại bí mật.
Lão ta từng là một người tư chất bình thường, nhưng sau khi chiếm được chỉ
điểm của tiền bối hơn xa thánh nhân, mới có hôm nay.
Miếng thạch châu này là thứ liên hệ với vị tiền bối hơn xa thánh nhân kia, chẳng
qua vị tiền bối kia từng đồng ý với lão ta, chỉ giúp đỡ lão ta đúng một lần, cho
nên lão ta vẫn luôn cất giấu, không chịu lấy ra.
Trước mắt lão ta cảm thấy, đúng là lúc phát huy thạch châu này.
Cổ Thần không do dự, lão ta bày ra một số cấm chế, để tránh có người quấy rầy
xong, lúc này mới bóp nát thạch châu.
Thạch châu bị bóp nát, một tia sáng trắng bạc lập tức chiếu sáng cả thạch động.
Nếu Sở Duyên ở nơi này mà nói, hắn sẽ phát hiện thần quang màu trắng bạc này
không khác thần quang trên người Sở Duyên.
Nhưng mà đáng tiếc, Sở Duyên không hề ở trong này.
Thần quang màu trắng bạc này xuất hiện một lát, một bóng người mơ hồ xuất
hiện trong thần quang.
Bóng người này chỉ có một bóng lưng, mơ hồ không rõ, người khác căn bản
không thể thấy rõ, nhưng cho dù là ai nhìn thấy người này, đều có loại cảm giác
siêu thoát.
Giống như bóng người này siêu thoát mọi thứ, vạn vật thế gian, bất cứ là thứ gì
đều không thể ngăn cản người này.
“Chuyện gì?”
Một giọng nói cổ xưa mà tang thương chậm rãi vang lên.
“Lão sư! Lần này đệ tử gặp phải đại kiếp nạn, đặc biệt tới xin hỏi lão sư cơ hội
sống ở đâu?”
Lúc này Cổ Thần quay mặt về phía bóng người kia, quỳ xuống.
“Ta không phải lão sư của ngươi, nhân quả giữa ngươi ta, từ sau ngày hôm nay
sẽ tiêu tán, ngươi không cần gọi ta là lão sư. Cơ hội sống của ngươi ở chỗ một
người, ngươi đi về phía bắc, tìm một người tên là Từ Ngự.”
Bóng người kia thản nhiên nói một câu.
Ngay sau đó, thần quang trực tiếp hóa thành vô số quang hạt tiêu tán đi, bóng
người kia cũng biến mất không thấy.
Trong thạch động, chỉ còn lại Cổ Thần đang quỳ.
Lão ta nhìn chỗ bóng người kia biến mất, trầm mặc rất lâu.
Sau đó mới lấy lại tinh thần.
Vừa rồi vị kia nói, đi về phía bắc, tìm một người tên Từ Ngự?
Người này có gì đặc biệt sao?
Cổ Thần cẩn thận suy nghĩ, vẫn không hiểu rõ lắm.
Cuối cùng vẫn là nghĩ mãi không rõ, quyết định tự mình đi đến phía bắc, tìm
người tên “Từ Ngự” này.
Nếu vị này nói cơ hội sống ở trên người người này, vậy thì chắc chắn có thể tìm
được cơ hội sống từ người người này.
Đợi lão ta tìm được người này, toàn bộ sương mù sẽ được giải.
Cổ Thần nói đi là đi, mở ra cấm chế, đi ra khỏi thạch động, truyền âm dặn dò
tông chủ của Cổ Thần Tông, tiếp tục tạo dựng quan hệ với bên Vô Đạo Tông.
Sau đó lão ta bay về phía bắc.
Cổ Thần không biết đi chỗ nào, cho nên lão ta chỉ có thể đi về phía bắc, sợ tốc
độ quá nhanh, cho nên lão ta lấy tốc độ của Tiên Vương thông thường tiến hành
phi hành…
Đông Thần Châu, hư vô chi hải, Ẩn Thiên Đảo.
Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.
Diệp Lạc từ Tây Hành Châu trở về, quay về nơi này gặp Sở Duyên.
Lúc này Sở Duyên hỏi thăm về chuyện Thế Như Lai chết, đương nhiên từ
miệng Diệp Lạc biết được, Thế Như Lai thực sự bị hắn ta tru sát, thiếu chút nữa
hắn nhảy dựng lên.
Chuyện này đúng là kỳ lạ!
Thực sự là Diệp Lạc tru sát Thế Như Lai!
Đệ tử nhà hắn có thể làm thịt thánh nhân!
Nhưng ở trong mắt Sở Duyên, khí tức của Diệp Lạc căn bản không đủ tạo thành
uy hiếp đối với hắn.
Sở Duyên sinh ra hoang mang nồng đậm, lúc này mở miệng hỏi.
Đối với câu hỏi của Sở Duyên, Diệp Lạc vô cùng mê mang, hắn ta nghĩ một lát
mới trả lời.
“Sư tôn, thực ra ta có thể tru sát Thế Như Lai, không phải công lao của mình ta.
Lúc ấy có Chí Đức Phật Môn trợ giúp, bọn họ trợ giúp ta đánh hết khí vận Thế
Như Lai dựa vào…”
“Hơn nữa hình như trạng thái lúc đó của Thế Như Lai rất kém, cho nên mới bị
ta tru sát.”
Diệp Lạc miêu tả trận chiến này, tất cả đều là trạng thái của Thế Như Lai kém,
không miêu tả chiến lực của bản thân hắn ta.