“Lão tam, đệ đã làm gì thế, sao đột nhiên… Trở nên mạnh như vậy?”
Trương Hàn cười khổ hỏi.
“Ta…”
Tô Càn Nguyên vốn định trả lời.
Nhưng nghĩ lại, nhìn Trương Hàn có mái tóc dài màu đen đẹp, lại sờ cái đầu
trọc của hắn ta, bỗng nhiên không vui, không muốn ăn ngay nói thật.
“Bởi vì ta biến trọc, cũng biến cường, nhị sư huynh, huynh cạo sạch tóc của
huynh, cũng có thể mạnh như ta.”
Tô Càn Nguyên vô cùng nghiêm túc nói một câu như vậy.
Trương Hàn: “?”
Tuy có cảm giác như lão tam đang lừa gạt, nhưng vì sao lại có chút động lòng?
…
Đông Thần Châu, Ẩn Thiên Đảo.
Trong một thiên điện, Trương Hàn so tài với Tô Càn Nguyên xong quay trở về
nơi này.
Trương Hàn thân là đại tông chủ, đương nhiên không thể rời đi thời gian quá
dài, cho nên sau khi hắn ta trở về lập tức tới nơi này trước tiên, tiếp tục cùng
đám Đại La xử lý công việc.
Chẳng qua Trương Hàn xử lý công việc có vẻ không yên lòng.
Trong đầu hắn ta vẫn luôn vang vọng câu nói kia của Tô Càn Nguyên.
Biến trọc, cũng biến cường.
Trương Hàn hơi động lòng.
Nhưng hắn ta cảm thấy, Tô Càn Nguyên vẫn luôn lừa gạt hắn ta.
Nhưng mà biết thì biết, chuyện này không e ngại Trương Hàn động tâm.
Nói thật Trương Hàn đúng là động lòng, mới có thể dẫn tới những lời này vẫn
luôn vang vọng trong đầu hắn ta.
Hắn ta biết đây là giả, nhưng hắn ta vẫn nghĩ tới nó.
Có khả năng chuyện này là thật hay không?
Mái tóc này không đáng tiền.
Có nên thử một chút hay không?
Nếu thử thực sự biến cường, vậy thì kiếm lớn.
Nếu vô dụng, vậy hắn ta cũng không thiệt, chỉ thiệt chút tóc mà thôi.
“Đại tông chủ, ngươi nghĩ chuyện gì thế, sao mất hồn mất vía như vậy.”
Một Đại La nhìn ra được trạng thái của Trương Hàn, không khỏi tò mò hỏi.
“Ngươi nói xem, trọc có thể biến cường không?”
Trương Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Đại La kia, không chút nghĩ ngợi thốt lên.
Đại La kia: “???”
Trọc và biến cường, có mối liên hệ gì sao?
Vì sao trọc sẽ biến cường.
Đại La kia vẫn luôn không hiểu.
Nhưng gã ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trương Hàn, không giống như đang
nói đùa.
Chỉ trong thời gian ngắn, khiến gã ta không biết nên nói gì.
Tóc dù ít dù nhiều, có quan hệ tính trực tiếp gì đó với biến cường sao?
“Đại tông chủ, trọc và biến cường không có quan hệ gì đúng không, trừ phi là
một số bí pháp cần hiến tế tóc, vậy trọc có thể biến cường.”
Đại La kia cau mày nói.
“Nhưng nếu là trọc không, thì biến cường không?”
Trương Hàn vô cùng thẳng thắn hỏi.
“Điều đó không có khả năng.”
Đại La kia quả quyết lắc đầu.
“Nhưng mà tam sư đệ chính là biến trọc lại biến cường.”
“Vậy có thể là hắn ta tu luyện bí pháp gì đó.”
“Không có khả năng, hắn chỉ đơn thuần biến trọc, lại biến cường mà thôi.”
“Chuyện này…”
“…”
Trương Hàn và Đại La kia trực tiếp cãi vã.
Đám Đại La ở xung quanh thấy thế đều nhao nhao lắc đầu, không biết nên nói
gì mới tốt.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong lúc đó, trận pháp của Ẩn Thiên Đảo chấn động
một cái, giống như có người đang tấn công trận pháp của Ẩn Thiên Đảo.
Trương Hàn đang cãi cọ với Đại La kia đều đã ngây ngẩn cả người, cùng nhìn
bên ngoài Ẩn Thiên Đảo.
…
Cùng lúc đó, trong đại điện tông chủ.
Sở Duyên đang giảng đạo cho Diệp Lạc cũng lập tức mở mắt ra.
Hắn trực tiếp nhìn bên ngoài.
Ánh mắt nhanh chóng tập trung ở bên ngoài Ẩn Thiên Đảo.
Ở trong tầm mắt của hắn ta, một người khí thế không kém đang đứng bên ngoài
Ẩn Thiên Đảo, nhìn quanh Ẩn Thiên Đảo.
Khí thế không kém đó là thánh nhân.
“Đây là tới gây sự sao?”
Sở Duyên hơi ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn.
Một người như vậy, các đệ tử ở trong Ẩn Thiên Đảo đều khó có khả năng địch
nổi, hắn cần tự mình ra tay mới được.
Dám chạy tới bên ngoài cửa nhà hắn khiêu khích, hắn không muốn ra tay cũng
phải ra tay.
Nhưng mà lần trước hắn đã xử lý tên Huyền Pháp thánh nhân kia, sao lần này
còn có người dám tới khiêu khích hắn?
Thực sự coi hắn là giấy thật sao?
“Lạc Nhi, tỉnh lại.”
Sở Duyên nói khẽ, chuẩn bị đánh thức Diệp Lạc mới ra ngoài.
“Ừm… Sư tôn!”
Sở Duyên nói một câu xong, Diệp Lạc nhanh chóng thoát khỏi trạng thái ngồi
thiền, quay mặt về phía Sở Duyên, vội vàng chắp tay nói.
Trên mặt hắn ta là vẻ mờ mịt.
Không rõ lắm, vì sao sư tôn lại đánh thức hắn ta.
Nhưng hắn ta cũng không dám hỏi nhiều.
“Lạc Nhi, bên ngoài Ẩn Thiên Đảo có thánh nhân tới gây sự, vi sư cần ra ngoài
một lát, cho nên giảng đạo lần này tạm bỏ dở, ngươi tự tu hành một lát đã.”
Sở Duyên nhẹ giọng giải thích.
Đối với đệ tử nhà mình, cho dù là giọng điệu hay thái độ của hắn đều là tốt nhất,
không có bất cứ một chút không kiên nhẫn nào biểu hiện ra ngoài.
“Có thánh nhân gây sự sao? Sư tôn, không bằng để đệ tử ra tay đi, đệ tử nguyện
ý giúp đỡ sư tôn.”
Diệp Lạc sửng sốt một lát, vội vàng mở miệng nói.