“Toàn bộ đều là mệnh số, kiếp nạn này là một người, hiện giờ vì kiếp hạ xuống,
chỉ vì tương lai sẽ trở ngại kiếp nạn này, nhân quả trên người kiếp nạn này quá
lớn, từ tương lai tới hiện giờ, cho nên những người đó vẫn chết.”
Thanh Thiên thánh nhân trợn mắt, giải thích.
Ba vị thánh nhân nghe thấy thế, trong lòng không nhịn được kinh hãi.
Hiện giờ có người chết chỉ vì tương lai sẽ trở ngại đến “kiếp”, cho nên “kiếp”
ảnh hưởng từ tương lai tới bây giờ, khiến những người đó đều chết đi?
Chuyện này không khỏi khoa trương quá.
“Được rồi, chuyện của Tiên giới bần đạo đã biết, về chuyện kiếp, bần đạo
không muốn tham dự, đây là mệnh số Tiên giới phải có, trái lại bần đạo cảm
thấy có hứng thú với một người.”
Thanh Thiên thánh nhân xua tay.
Gã ta nâng mắt nhìn qua, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Mà phương hướng gã ta nhìn, chính là Ẩn Thiên Đảo.
Tam thánh thấy thế liếc mắt nhìn nhau, chỉ trong nháy mắt hiểu rõ.
Thanh Thiên thánh nhân đây là cảm thấy có hứng thú với vị thánh của Ẩn Thiên
Đảo, thánh nhân chư thiên tối cao vô lượng.
…
Cùng lúc đó, trong hư vô chi hải ở ngoài Ẩn Thiên Đảo.
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đang tiến hành “so tài hữu nghị”.
Trương Hàn nhất niệm thành trận, bày ra muôn vàn đại trận.
Từng đại trận bao phủ lấy Tô Càn Nguyên.
Nhưng những trận pháp này chỉ ở trạng thái bố trí, không mở ra.
Quang mang thuộc trận pháp bao phủ toàn bộ.
Nhìn từ đằng xa, vùng đất này giống như được vô số ngôi sao bao bọc, vô cùng
khủng bố.
“Lão tam, đệ đừng sơ suất, những trận pháp này của ta không đơn giản, mỗi
một trận pháp đều liên hệ với Thiên Địa chi đạo, uy lực không tầm thường.”
Trương Hàn chắp hai tay sau lưng, lấy tư thế thản nhiên đạp lên mặt nước.
“Nhị sư huynh, sơ suất cũng không phải là một chuyện tốt.”
Tô Càn Nguyên vẫn không nhúc nhích, chỉ cười nhìn Trương Hàn.
“Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, sơ suất chính là sơ suất.”
Trương Hàn tràn ngập tự tin.
“Vậy nhị sư huynh, chúng ta bắt đầu đi?”
Hai tay Tô Càn Nguyên ôm ngực, cười nói.
“Vậy thì bắt đầu đi, lão tam, xem chiêu!”
Trương Hàn gật đầu.
Giọng nói vừa ngừng, tâm niệm của hắn ta vừa động, muôn vàn đại trận lập tức
mở ra.
Đôi mắt hắn ta hóa thành lam sắc, mái tóc đen múa loạn theo gió, chỗ tim có
một phù văn lóe lên.
Trương Hàn bắt đầu dốc lực điều động, lấy thao tác rất nhỏ tiến hành khống chế
trận pháp.
Dưới khống chế của hắn ta, từng khốn trận bắt đầu phát uy.
Trong bố trí của hắn ta, lấy khốn trận làm chính, mê trận làm phụ, sát trận ở
phía sau, ba cái vờn quanh, hình thành mặt tuyệt sát đối với đối thủ.
Lúc này Trương Hàn đang dốc toàn lực khống chế khốn trận.
Chẳng qua khốn trận của hắn ta mới bố trí hơn một ngàn cái.
Bỗng nhiên trong lúc này, chỉ thấy một bóng người cự đại xuất hiện, đánh vỡ
khốn trận.
Trương Hàn ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt một lát.
Chỉ thấy ở phía trước hắn ta, Tô Càn Nguyên biến thành một cự nhân vạn
trượng, đội trời đạp đất đứng đó, toàn thân có vô số sát khí vờn quanh, trong đôi
mắt tràn ngập hung ác, cứ trừng mắt với hắn ta như vậy, trừng hắn ta trái tim
lạnh lẽo.
Mà những trận pháp Trương Hàn bày ra, có vẻ rất gân gà.
Bởi vì những trận pháp này tính ra, chỉ bao phủ một ngón chân của Tô Càn
Nguyên.
Trương Hàn: “?”
Đây là thứ đồ chơi gì?
Sao hắn ta không nhớ rõ lão tam còn có chiêu số này?
Như vậy hắn ta đánh kiểu gì đây?
Hắn ta có thể bày đại trận vạn trượng không?
Có thể, đại trận mấy vạn trượng, nhưng uy lực cũng bị phân tán tới cực hạn, quả
thực là giòn yếu.
Hắn ta nhìn lão tam hình như rất cứng, hắn ta bố trí đại trận mấy vạn trượng, e
rằng đều bị một ngón tay trọc phá?
“Nhị sư huynh, còn đánh nữa không?”
Đầu Tô Càn Nguyên vươn ra khỏi tầng mây, nhìn Trương Hàn ở phía dưới, mở
miệng hỏi.
Giọng nói của hắn ta như tiếng chuông kêu, mỗi câu đều chấn đắc Trương Hàn
đau khổ run rẩy.
Thực lực đúng là khủng bố!
Tuyệt đối là tài liệu chân thực…
Trương Hàn đã u mê.
Hắn ta xem như nhìn ra, Tô Càn Nguyên thực sự rất mạnh.
Nhưng mà, nhưng mà chuyện này không có đạo lý.
Hắn ta nghĩ mãi không rõ, vì sao Tô Càn Nguyên đột nhiên trở nên mạnh như
thế.
Phải biết rằng hắn ta được sư tôn trợ giúp, mới khó khăn đạt tới cảnh giới hiện
giờ.
Vì sao chỉ trong nháy mắt, Tô Càn Nguyên trở nên khoa trương như vậy?
Chuyện này không có đạo lý, không công bằng.
Trương Hàn nghĩ thế nào đều nghĩ mãi không ra.
“Nhị sư huynh, rốt cuộc có đánh hay không?”
Tô Càn Nguyên đặt câu hỏi lần nữa.
“Không đánh không đánh.”
Trương Hàn quả quyết nhận thua.
Với tình huống này, hắn ta đánh cái rắm.
Tô Càn Nguyên hóa thành cự nhân nghe thấy thế, lập tức biến đổi, biến thành
người bình thường lần nữa, đi tới trước mặt Trương Hàn, chỉ cười nhìn Trương
Hàn