Tô Càn Nguyên hoàn toàn không sợ, đón Diệp Lạc.
Hai người giao đấu ở hư vô chi hải, dẫn tới mảng lớn hư vô chi hải đều chấn
động không thôi.
Nhưng chỉ mấy giây, chiến đấu đã kết thúc.
Cho nên hư vô chi hải chấn động, cũng nhanh chóng dừng lại.
Kết quả chiến đấu rất rõ ràng, Diệp Lạc thắng, Tô Càn Nguyên thua.
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên nửa quỳ trên đất, thở hổn hển.
Diệp Lạc thì thu kiếm đứng, giống như không có bất cứ hao tổn gì.
“Tam sư đệ, đệ đỡ được bảy kiếm của ta, trong bán thánh Tiên giới, đệ không có
địch thủ.”
Diệp Lạc cho Tô Càn Nguyên đánh giá như vậy.
Trong lòng hắn ta cũng hơi rung động, không ngờ Tô Càn Nguyên mạnh nhanh
như thế.
Lúc trước còn là lót đáy trong Vô Đạo Tông, chỉ trong nháy mắt mạnh tới mức
này.
Diệp Lạc rất chắc chắn, trong đệ tử của Vô Đạo Tông, ngoại trừ hắn ta ra,
không ai có thể là đối thủ của Tô Càn Nguyên.
Ngay cả rất nhiều bán thánh trong Tiên giới, chỉ sợ cũng không mạnh bằng Tô
Càn Nguyên.
“So với đại sư huynh, ta còn yếu quá nhiều.”
Tô Càn Nguyên lắc đầu cười khổ.
“Đệ đã rất mạnh, mạnh hơn con hàng lão nhị kia nhiều lắm.”
Diệp Lạc mỉm cười, đi tới trước người Tô Càn Nguyên, đỡ hắn ta dậy.
“Đại sư huynh, huynh đừng nói nữa, nói ra nhị sư huynh cũng từng so tài với ta,
kết quả ngay cả phòng ngự của ta đều không đánh lại được, ha ha ha ha.”
“Hả? Còn có chuyện này ư? Nói cụ thể một chút xem, lúc ấy lão nhị có biểu
cảm gì?”
“…”
…
Đông Thần Châu, Ẩn Thiên Đảo.
Diệp Lạc so tài với Tô Càn Nguyên một trận xong, thì cùng trở về Ẩn Thiên
Đảo.
Tô Càn Nguyên bị bảy kiếm của Diệp Lạc đánh bại cũng không nổi giận, sau
khi trở về lập tức tiếp tục tu luyện.
Diệp Lạc không tìm được người làm đại tông chủ, trong tình huống Tô Càn
Nguyên không muốn, hắn ta chỉ có thể đến đại điện tông chủ, xin chỉ thị của sư
tôn nhà mình.
“Sau khi đạt được cho phép của sư tôn, hắn ta chuyển mục tiêu sang tứ sư muội
Đạm Đài Lạc Tuyết.
Năng lực của tứ sư muội Đạm Đài Lạc Tuyết, vẫn rất được Diệp Lạc tán thành.
Theo Diệp Lạc, tứ sư muội này có được cái nhìn đại cục, bản thân là một “chấp
kỳ giả”, trời sinh thông minh, năng lực này có thể dễ dàng quản lý Vô Đạo
Tông hiện giờ.
Chẳng qua tứ sư muội này có chỗ thiếu hụt trí mạng.
Đó chính là lười, còn trạch.
Muốn tứ sư muội chăm chỉ quản lý tông môn, vậy thì nhất định phải giải quyết
điểm này mới được.
…
Diệp Lạc ôm tâm tư đi tới chỗ ở của tứ sư muội Đạm Đài Lạc Tuyết, nói rõ tình
huống với Đạm Đài Lạc Tuyết đang chơi cờ.
Không nằm ngoài dự liệu, câu nói đầu tiên của Đạm Đài Lạc Tuyết chính là từ
chối.
“Đại sư huynh, năng lực của sư muội không đủ, tu vi lại càng không đạt, sao có
thể quản lý tông môn? Đại sư huynh vẫn nên đi lựa chọn người khác đi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng quả quyết nói.
“Tứ sư muội, đệ tử trong tông hiện giờ, có tư cách, cũng có năng lực làm đại
tông chủ chỉ có muội, muội đừng khiêm nhường nữa.”
Diệp Lạc nhắm mắt trực tiếp trả lời.
Hắn ta đều đoán được Đạm Đài Lạc Tuyết sẽ nói như vậy.
Đương nhiên là đã sớm nghĩ tới nên trả lời thế nào.
“Không được, đại sư huynh, chuyện này tuyệt đối không được!”
Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu giống như trống lắc, đánh chết cũng không muốn
làm đại tông chủ.
“Không được sao? Dù sao ta chỉ nói với muội, tứ sư muội, nếu muội muốn Vô
Đạo Tông đại loạn mà nói, vậy muội không cần kế thừa vị trí này. Lời cần nói ta
đã nói, ta đi trước, Vô Đạo Tông loạn hay không phải dựa vào muội.”
Diệp Lạc cười, xoay người muốn đi.
Hắn ta bỏ lại trọng trách.
Với tính tình của tứ sư muội, kế tiếp sẽ làm thế nào hắn ta vô cùng chắc chắn.
“Đại sư huynh, huynh đợi đã!”
Đạm Đài Lạc Tuyết vội vàng mở miệng, gọi Diệp Lạc lại.
“Sao thế, tứ sư muội, muội còn chuyện gì ư?”
Diệp Lạc xoay người, mỉm cười hỏi.
“Đại sư huynh, huynh, huynh, huynh thắng. Muốn ta làm đại tông chủ cũng
được, nhưng ta có điều kiện.”
Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ cắn môi, vô cùng bất đắc dĩ nói.
“Điều kiện gì? Nói một chút xem.”
Diệp Lạc không sốt ruột, ngồi trên ghế lẳng lặng đợi đối phương nói rõ “điều
kiện”.
“Ta làm đại tông chủ, mỗi ngày ta chỉ có thể làm năm canh giờ, năm canh giờ
vừa đủ, ta sẽ rời đi, quay về tẩm điện của mình!”
Đạm Đài Lạc Tuyết nói như vậy.
Những lời này vừa vang lên, Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.
Mỗi ngày chỉ làm đại tông chủ năm canh giờ? Chuyện này còn định thời gian
sao? Xác định thời gian tan làm???
Diệp Lạc trầm mặc.
Nhưng hắn ta không thể nói gì thêm, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi đồng ý, Diệp Lạc rời đi.
Nhưng mà hắn ta rời đi một lát, không đi xa, cũng không quay về đại điện tông
chủ trước tiên.
Mà ẩn giấu cơ thể, quan sát Đạm Đài Lạc Tuyết.