Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1176

“Lão tam sao?”

Sở Duyên hơi sửng sốt một lát.

Đúng vậy, hắn thực sự thiếu chút nữa quên mất.

Bản thân lão tam từng quản lý một Thánh Địa, sau này mới gia nhập Vô Đạo

Tông.

Nhưng lão tam này quanh năm biểu hiện ra dáng vẻ tứ chi phát triển, đầu óc

đơn giản, bất cứ chuyện gì đều dựa vào quả đấm giải quyết. Dần dần hắn đều đã

quên, lão tam là một người có kinh nghiệm quản lý.

“Có thể, ngươi đi nói với lão tam một chút, bảo lão tam lập tức làm đại tông chủ

tiền nhiệm!”

Sở Duyên khẽ gật đầu, đồng ý.

Đối với chuyện này, đương nhiên là Diệp Lạc không có ý kiến, hắn chắp tay sau

lưng, sau đó rời khỏi đại điện tông chủ, đi tìm Tô Càn Nguyên.



Sau khi Diệp Lạc rời đi, lập tức đi tới tẩm điện của Tô Càn Nguyên.

Diệp Lạc vốn nghĩ rằng Tô Càn Nguyên sẽ sảng khoái đồng ý, nhưng không

ngờ tới, vậy mà Tô Càn Nguyên từ chối.

Tô Càn Nguyên cho lý do là bản thân không đủ kinh nghiệm, không thể quản lý

một đại tông môn.

Nhưng mà hắn ta còn nói ra nguyên nhân thực sự, tu vi của hắn ta đến thời khắc

mấu chốt, trong khoảng thời gian này không có thời gian.

Đối với chuyện này, đương nhiên là Diệp Lạc có thể hiểu, gật đầu bày tỏ mình

đã rõ, xoay người muốn rời đi.

Nhưng mà hắn ta còn chưa rời đi, đã bị Tô Càn Nguyên ngăn lại.

“Đại sư huynh, chúng ta đã lâu không so tài, gần đây tu vi của sư đệ tăng lên,

không biết đại sư huynh có thể so tài với ta một trận không?”

Tô Càn Nguyên nhếch miệng cười, hỏi.

“So tài sao? Có thể.”

Diệp Lạc cũng cười, gật đầu nói.

Hai người ăn nhịp với nhau, lúc này đứng dậy, cùng đi tới hư vô chi hải.



Hai người đều là cường giả, rất nhanh đã hàng lâm hư vô chi hải.

Hai người ở phía xa đối diện nhau, đứng trong hư vô chi hải.

Nhưng mà so với Diệp Lạc bình tĩnh tùy ý, Tô Càn Nguyên lộ ra tràn ngập ý chí

chiến đấu.

Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm đại sư huynh nhà mình.

Hắn ta vẫn luôn muốn đánh bại đại sư huynh.

Có ý niệm này không phải ngày một ngày hai.

Cuối cùng cũng có thể đấu một trận.

Hắn ta nói không hưng phấn là chuyện không có khả năng.

“Tam sư đệ, đệ ra tay trước đi, dốc hết toàn lực.”

Diệp Lạc cười mở miệng, nói.

“Xin nghe theo lệnh của đại sư huynh!”

Tô Càn Nguyên vừa chắp tay, vừa lớn tiếng nói một câu như vậy.

Giọng nói vừa ngừng, quanh người hắn ta cuồn cuộn sát khí bay lên, khí tức vô

cùng đáng sợ từ người hắn ta bay lên.

Sau lưng hắn ta, một hư ảnh sát khí cự đại hình thành, 12 khí tức khác nhau vờn

quanh người hắn ta, cỗ vũ hắn ta thêm vài phần hung hãn.

“Đại sư huynh, cẩn thận!”

Tô Càn Nguyên nói một câu như vậy.

Hắn ta vung quyền về phía Diệp Lạc.

Khi hắn ta vung quyền ra, hư ảnh sát khí vĩ đại sau lưng cũng đi theo một

quyền, đánh mạnh về phía Diệp Lạc.

Một quyền này thế đại lực trầm.

Chỗ quyền phong đi qua, hư không giống như thủy tinh, đùng đùng vỡ vụn.

Diệp Lạc nhìn một kích này, trong lòng có chút muốn cười.

Hắn ta cảm nhận được, lực lượng của một quyền này đạt tiêu chuẩn, một quyền

rất mạnh rất mạnh.

Nhưng tốc độ của một quyền này không khỏi quá chậm.

Hắn ta dễ dàng tránh thoát được.

Diệp Lạc vừa mới dâng lên ý niệm này, chuẩn bị đứng dậy tránh đi.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta ngây ngẩn cả người.

Vậy mà không gian xung quanh hắn ta đều bị phong tỏa, lực lượng vô hình tập

trung về phía hắn ta, khiến hắn ta chỉ có thể đối mặt với một quyền này.

Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, một quyền kia giống như vượt qua không gian, chỉ

trong giây lát đã vượt qua khoảng cách vô hạn, đi tới trước mặt Diệp Lạc.

Một quyền như quỷ!

Diệp Lạc mắng thầm trong lòng một câu, rút thần kiếm kim sắc sau lưng, hình

chiếu kiếm đạo hiển hóa mà ra, một kiếm chém về phía một quyền trên bầu trời.

Bùm bùm!

Kiếm khí quét ngang mà qua, mang theo kiếm thế trước nay chưa từng có, chém

vỡ một quyền này.

“Cảnh giới áp chế.”

Vẻ mặt Diệp Lạc hơi nghiêm trọng.

Hắn ta biết, nếu hắn ta không phải dựa vào cảnh giới áp chế, một quyền này,

hắn ta tuyệt đối không dễ dàng đỡ được như vậy.

Diệp Lạc lấy lại tinh thần, muốn nhìn Tô Càn Nguyên.

Vừa mới nhìn, hắn ta ngây ngẩn cả người.

Tô Càn Nguyên ở phía trước biến mất không thấy nữa.

“Đại sư huynh, cẩn thận!”

Cùng lúc đó, sau lưng hắn ta lại vang lên một giọng nói.

Chỉ thấy Tô Càn Nguyên giống như quỷ mị xuất hiện, một quyền đánh lên sống

lưng Diệp Lạc.

Diệp Lạc cũng nhanh chóng hoàn hồn, xoay người lấy thần kiếm kim sắc đón

đỡ.

Bùm!

Kiếm thế khủng bố và quyền phong va chạm, quanh mình nhấc lên từng trận

sóng biển.

Bùm…

Một kích này là Tô Càn Nguyên công kích, Diệp Lạc phòng thủ.

Nhưng dưới một quyền này, Tô Càn Nguyên lùi mấy ngàn mét, thiếu chút nữa

cơ thể không đứng vững.

Trái lại Diệp Lạc đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, quần áo tung bay theo

gió, kiếm thế vô hình vờn quanh hắn ta.

Kiếm thế khai thiên!

“Tam sư đệ, ta nghiêm túc đây.”

Diệp Lạc nói một câu như vậy xong, lập tức nâng kiếm mà lên, bóng dáng hóa

thành kiếm quang bay về phía Tô Càn Nguyên.
Bình Luận (0)
Comment