“Hả? Sư tôn, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc quản lý tông môn? Mong sư
tôn để đệ tử ở lại tông môn mấy năm, đệ tử có thể khiến số lượng đệ tử ký danh
trên mười vạn! Hơn nữa tất cả đều thành tài, nếu như đệ tử không làm được, đệ
tử cam tâm tình nguyện chịu phạt!”
Trương Hàn chắp tay, vô cùng nghiêm túc nói.
Sở Duyên: “?”
Ngươi nói cái gì?
Cho ngươi mấy năm, nhất định sẽ bồi dưỡng ra mười vạn đệ tử thành tài ư?
Bao nhiêu?
Mười, mười vạn?
Hay cho lão nhị này! Không giữ ngươi lại được nữa!
Sở Duyên lập tức kiên định với ý nghĩ của mình.
“Hàn Nhi, ngươi cũng biết một tông môn, không phải chỉ có lực lượng bên
ngoài đúng không? Bất cứ thứ gì trên thế gian, đều có hai mặt trái phải, một
tông môn cũng có lực lượng bên ngoài và lực lượng ám bộ.”
Sở Duyên lộ ra tươi cười, chậm rãi nói.
“Hả? Sư tôn, ý của ngươi là?”
Trương Hàn nghe thấy thế, giống như mơ hồ hiểu rõ gì đó.
“Vi sư muốn ngươi ra ngoài, đi bồi dưỡng lực lượng ám bộ thuộc về Vô Đạo
Tông chúng ta! Lực lượng này ẩn giấu ở chỗ tối không có người biết, vào thời
khắc quan trọng, lại có thể bùng nổ ra tác dụng quan trọng nhất!”
Sở Duyên lừa gạt một cách mù quáng.
Nói vô cùng hăng say, giống như chuyện này là thật.
Người nói vô tâm, người nghe phấn chấn.
Trương Hàn nghe xong lời Sở Duyên nói, lập tức hiểu rõ.
Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Không phải là sư tôn ghét bỏ hắn ta, mà là muốn phái hắn ta đi làm chuyện
quan trọng!
Cũng đúng.
Ở trong tông, dù thế nào cũng không tốt.
Vị trí của hắn ta sẽ rất xấu hổ.
Hắn ta là đại tông chủ, nhưng ở trên hắn ta còn có đại sư huynh thiên tư tuyệt
luân.
Hắn ta làm đại tông chủ, vậy đại sư huynh nên làm gì?
Còn ở phía dưới hắn ta, có lão tam gần đây đang quật khởi.
Cứng rắn tính ra, hắn ta thực sự không đủ tư cách ngồi vị trí đại tông chủ này.
Chắc là sư tôn suy nghĩ cẩn thận điểm này, cho nên mới đề xuất chuyện như
vậy, để hắn ta đi bồi dưỡng thế lực trong tối.
Nếu hắn ta bồi dưỡng thế lực trong tối, như vậy hắn ta không chỉ là chủ nhân
của lực lượng ám bộ, càng trở thành một trong những người có quyền hành
chấp chưởng chính ở Vô Đạo Tông!
Sư tôn, dụng tâm lương khổ quá!
Trương Hàn vô cùng cảm động.
“Hàn Nhi, có khả năng ngươi nghe hiểu vi sư nói không? Ngươi trăm ngàn lần
đừng cảm thấy bồi dưỡng lực lượng ám bộ vô dụng! Tác dụng của lực lượng ám
bộ rất nhiều…”
Sở Duyên còn tưởng Trương Hàn không tin, vừa định tiếp tục bổ sung gì đó.
“Sư tôn không cần nói nữa, đệ tử đều đã hiểu! Đệ tử đã rõ ý của sư tôn! Đệ tử
nguyện ý ra ngoài bồi dưỡng lực lượng ám bộ của Vô Đạo Tông!”
Trương Hàn chắp tay, lớn tiếng nói.
“Hả? Ngươi thực sự đã hiểu sao?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, không ngờ Trương Hàn nhanh chóng đồng ý như
vậy.
“Dụng ý của sư tôn, đệ tử không hiểu được sao? Sư tôn đừng u sầu, đệ tử sẽ
chuẩn bị ra ngoài, bồi dưỡng lực lượng ám bộ của Vô Đạo Tông!”
Trương Hàn nói những lời này xong, thì xoay người rời đi.
Đi vô cùng quyết đoán.
Khiến Sở Duyên sửng sốt một lát, có chút không kịp phản ứng.
Mãi đến khi Trương Hàn ra khỏi đại điện tông chủ, hắn mới kịp phản ứng.
“Lão nhị này giống như đánh tiết gà, không phải sẽ tin là thật đấy chứ?”
Sở Duyên nhìn phía cửa đại điện tông chủ, lẩm bẩm nói.
Hắn có chút lo lắng cho lão nhị này.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ đệ tử của Vô Đạo Tông đi ra ngoài, đã có Thiên Đạo
làm bảo mẫu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Trừ phi Thiên Đạo của Tiên giới chơi xấu, chơi bẩn với hắn, ở mặt ngoài đồng
ý, sau lưng không bảo vệ đệ tử của hắn.
Nếu thực sự là như vậy, nếu đệ tử của hắn vì vậy mà có tổn thất gì, cho dù hắn
liều mạng dùng quý danh thần quang, quý danh Thiên Đạo hay là tiểu hiệu thần
quang, cũng phải ngươi chết ta sống với Thiên Đạo Tiên giới!
Trong mắt Sở Duyên lóe lên ánh sáng, ý nghĩ vô cùng kiên định…
…
Đông Thần Châu, Ẩn Thiên Đảo.
Đại điện tông chủ.
Sau khi Trương Hàn rời đi, Sở Duyên bảo Diệp Lạc tiến vào.
Hắn bảo Diệp Lạc tiến vào, chuẩn bị tiếp tục nâng đỡ hắn ta thành thánh.
Diệp Lạc một ngày chưa thành thánh, vậy phần lớn tinh lực của hắn sẽ dành lên
người Diệp Lạc.
Lấy nâng đỡ Diệp Lạc thành thánh làm chủ!
Nhưng mà hắn không giảng đạo cho Diệp Lạc trước tiên, mà hỏi thăm ý kiến
của Diệp Lạc.
Trước mắt Trương Hàn rời đi, vị trí đại tông chủ của Vô Đạo Tông bỏ trống.
Hiện giờ Vô Đạo Tông rất náo nhiệt, trên vạn đệ tử ký danh, đủ loại phương
tiện, nếu không ai quản lý e rằng sẽ loạn.
Cho nên tất phải tuyển ra một người làm đại tông chủ quản lý mới được.
Nhưng hắn không biết nên chọn người nào.
Cho nên tới hỏi Diệp Lạc.
“Sư tôn, đệ tử cảm thấy tam sư đệ cũng được, lúc trước tam sư đệ là người quản
lý Thánh Địa một phương, sau này mới vào Vô Đạo Tông, bản thân đã có kinh
nghiệm quản lý.”
Diệp Lạc trầm ngâm rất lâu, mở miệng nói.