Hắn còn sợ trên người Tô Càn Nguyên xảy ra vấn đề gì.
Lại sau đó, Sở Duyên lần lượt nhìn các đệ tử bảo bối của mình.
Sau khi nhìn xong, thì nói chuyện với các đệ tử một lát, rồi bảo các đệ tử lui ra.
Trước khi lui ra, Sở Duyên giữ Trương Hàn lại, còn dặn dò Diệp Lạc lát nữa
hắn sẽ tới, tiếp tục hoàn thành nâng đỡ thành thánh.
Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Sở Duyên và Trương Hàn.
“Sư tôn, đệ tử thực sự không cần khen thưởng gì, thực ra mọi chuyện đều là
việc đệ tử nên làm.”
Trương Hàn lại bắt đầu nói.
Khiêm tốn theo quán tính.
“Hàn Nhi, ngươi vì tông môn làm ra nhiều cống hiến như vậy, sao vi sư có thể
không khen thưởng? Khen thưởng này trái lại phải để vi sư nghĩ mới được.”
Sở Duyên nở nụ cười, cười vô cùng dữ tợn.
Chỉ có điều được thần quang bao phủ, không ai có thể thấy được mà thôi.
“Vậy sư tôn, khen thưởng một chút là được, không thể quá lớn…”
“Ừm, vi sư cảm thấy cống hiến của ngươi đã đủ nhiều, cho nên chuẩn bị cho
ngươi chút ngạc nhiên vui mừng…”
“Hả? Chẳng lẽ sư tôn, người muốn chuyển chính thức cho ta sao?”
“Chuyển chính thức là cái gì, vi sư cảm thấy trên người ngươi có đại tài, làm đại
tông chủ quá lãng phí, vi sư định cho ngươi đi làm chức vụ khác.”
Trương Hàn: “??”
Làm chức vụ khác?
…
Trong đại điện tông chủ, Trương Hàn nghe lời sư tôn nhà mình nói, hắn ta rơi
vào trầm mặc.
Hắn ta không rõ lắm, rốt cuộc hắn ta làm sai chỗ nào.
Vì sao sư tôn sẽ dùng từ “làm chức vụ khác” như vậy.
Trương Hàn đứng ở đó như vậy, ấm ức nhìn Sở Duyên đang ngồi khoanh chân ở
trước mặt, trong đôi mắt chỉ thiếu chảy nước mắt ra.
Cho dù là ai nhìn thấy, đều cảm thấy hắn ta rất uất ức.
“Sư, sư tôn, đệ tử làm sai chỗ nào sao?”
Cuối cùng Trương Hàn không nhịn được, hỏi một câu như vậy.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ
vẻ mặt không chút thay đổi.
Trái tim hắn nước lặng, căn bản sẽ không dao động vì Trương Hàn.
Nói đùa.
Lão nhị này đâm sau lưng hắn thực sự hơi quá đáng.
Nếu nói chỉ dạy bảo hơn một ngàn đệ tử ký danh tuyển chọn lúc trước thành tài,
chuyện này bỏ qua.
Nhưng lão nhị này tự mình tuyển chọn trên vạn đệ tử, còn biến tất cả thành Tiên
Cảnh, người người đều thành tài.
Chuyện này quá đáng tới cực hạn!
Nếu không cố kỵ Trương Hàn là một trong những đệ tử bảo bối của hắn, Sở
Duyên nhất định sẽ tát chết tên này.
Ngay cả thần hồn đều khuấy nát.
May mắn Trương Hàn là đệ tử của hắn, hắn vẫn luôn ưu ái với đệ tử, cho nên
mới lựa chọn đưa Trương Hàn tới nơi khác tu hành, tránh cho phá hủy kế hoạch
“tam hiệu hợp nhất” của hắn.
“Vi sư từng nói ngươi làm sai sao? Vi sư chỉ cảm thấy trên người ngươi có tài,
dùng cho tông môn không khỏi quá đáng tiếc.”
Sở Duyên rất miễn cưỡng lộ ra tươi cười, chậm rãi mở miệng nói.
“Không! Sư tôn, có tài cán cống hiến cho tông môn, là vinh quang vô thượng
của đệ tử, đệ tử chỉ mong tiếp tục ở trên vị trí này.”
Trương Hàn nghe thấy thế trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn nghiến răng
mở miệng.
Hắn ta tuyệt đối không muốn rời đi.
Hắn ta chỉ muốn ở lại Vô Đạo Tông, tiếp tục làm đại tông chủ.
Không thể chuyển lên chính thức thì không thể chuyển lên chính thức, vị trí đại
tông chủ này tuyệt đối không thể mất.
“Không được, vật tận kỳ tài, ngươi có năng lực, không nên đợi ở vị trí này.”
Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.
“Sư tôn, ta thực sự chỉ muốn ở lại trong tông, tiếp tục làm ra cống hiến cho tông
môn!”
Trương Hàn thành khẩn nói.
“Năng lực của ngươi hơn xa như vậy, không nên dừng ở bước này.”
Trên gương mặt Sở Duyên vẫn duy trì tươi cười, nói.
Trong lòng hắn ước gì có thể xé Trương Hàn ra.
Còn muốn tiếp tục cống hiến cho tông môn ư? Giữ Trương Hàn ở lại trong tông,
hắn sợ đợi mấy vạn năm cũng không thể hoàn thành kế hoạch “ba hợp một”.
“Sư tôn, không không không…”
“Hàn Nhi, nghe vi sư!”
“Nhưng mà sư tôn…”
“Nghe vi sư!”
“…”
Trương Hàn và Sở Duyên kéo đẩy một lát, cuối cùng thua dưới cái nhìn tử vong
của Sở Duyên, Trương Hàn chỉ có thể ấm ức đứng tại chỗ.
Thấy cảnh này, Sở Duyên cũng bất đắc dĩ.
Hắn cảm thấy không thể cưỡng ép đuổi Trương Hàn đi, tất phải tìm lý do thích
hợp mới được.
Lý do này nhất định phải đủ lấy lệ với Trương Hàn, lừa gạt được Trương Hàn.
Sở Duyên cẩn thận suy nghĩ, hắn trầm tư rất lâu, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng,
nghĩ tới gì đó.
Kết quả là hắn mở miệng.
“Hàn Nhi, thực ra việc này không phải là vi sư tận lực như vậy, nhưng mà ngươi
có tài như thế, nếu ở lại trong tông trái lại sẽ hạn chế năng lực của ngươi.”
“Cho nên vi sư định phái ngươi đi làm một số chuyện, lớn hơn nữa, chuyện
càng quan trọng hơn.”
Sở Duyên chậm rãi nói.