Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1182

Trong đại điện tông chủ.

Từng trận đạo âm vang vọng trong đại điện.

Từng trận đạo âm này, tuy không có dị tượng hoa mỹ, nhưng trong đạo âm lại

mang theo huyền diệu thần bí chi ý.

Cho dù là người nào nghe được đạo âm, đều không nhịn được trầm luân vào

bên trong.

Mà lúc này, đạo âm đột nhiên cắt đứt.

Nhưng may mà nhanh chóng tiếp nối lần nữa, khiến Diệp Lạc nghe đạo không

có bất cứ phát hiện gì, tiếp tục trầm luân ở trong đạo âm, tu vi nhanh chóng tăng

lên.

Sở Duyên đang giảng đạo cảm thấy giật mình.

Thiếu chút nữa là hắn cắt ngang đạo âm.

Trong lòng kinh hãi tốc độ quật khởi của Tô Càn Nguyên.

Hắn thấy Tô Càn Nguyên ổn áp trong đám đệ tử ngoại trừ Diệp Lạc, dưới kinh

ngạc kinh hãi, mở ra hiện trạng nhân vật chuyên thuộc của Tô Càn Nguyên,

xem lịch sử ghi chép.

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi trong mơ hồ đạt được trợ giúp của ý chí

thần bí, đạo hạnh phình to.]

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi trong mơ hồ đạt được trợ giúp của ý chí

thần bí, lĩnh ngộ vu chi chiến thuật.]

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi lột xác huyết mạch, hóa thành đại vu.]

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi trong mơ hồ đạt được sự trợ giúp của ý

chí thần bí, đạt được khí vận của vu tộc.]

[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi trong mơ hồ đạt được sự trợ giúp của ý

chí thần bí, bắt đầu lĩnh ngộ tổ vu chi đạo.]



Lão tam này, thực sự biến thành vu tộc rồi hả? Còn đạt được khí vận của vu tộc.

Còn đang lĩnh ngộ tổ vu chi đạo?

Còn nữa, cái gì mà trong mơ hồ được ý chí thần bí gì đó trợ giúp.

Sở Duyên thấy thế sửng sốt một lát.

Bỗng nhiên hắn ý thức được tầm quan trọng của sự việc.

Hắn thực sự nên chú ý tới lão tam này.

Đừng để hắn ở bên này giảng đạo cho Diệp Lạc, bên kia lão tam bị thứ đồ chơi

gì đó hại mất.

Trong lòng Sở Duyên im lặng hạ quyết định, đợi giảng đạo cho Diệp Lạc xong,

sẽ đi xem tình hình của lão tam.

Hắn vừa nghĩ tới đây, ổn định tinh thần giảng đạo cho Diệp Lạc.



Vừa giảng đạo, là mấy ngày.

Cuối cùng mấy ngày sau, Sở Duyên không nhịn được, hắn thực sự hơi lo lắng

tình hình của Tô Càn Nguyên, nên dừng giảng đạo.

“Lạc Nhi, tỉnh lại.”

Sở Duyên nói khẽ một câu như vậy.

Diệp Lạc vốn trầm luân trong đạo âm lập tức mở mắt ra, nhìn về phía Sở

Duyên, hắn ta vốn sửng sốt một lát.

Ngay sau đó hắn ta đứng dậy, quay mặt về phía Sở Duyên chắp tay.

“Đa tạ sư tôn giảng đạo.”

Diệp Lạc vội vàng nói.

“Không có gì, Lạc Nhi ngươi đã trở thành chuẩn thánh, hơn nữa cảnh giới đã ổn

định, sau này không cần vi sư giảng đạo nữa, ngươi có thể tự cân nhắc thành

thánh chi đạo. Khi nào ngươi có thể nắm giữ kiếm đạo, trở thành kiếm đạo chi

chủ, ngươi có thể thành thánh!”

Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ, nhẹ giọng mở miệng nói.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Lạc vội vàng chắp tay, mở miệng lần nữa.

Hắn ta đâu dám nói gì, sư tôn đã trợ giúp hắn ta rất lớn.

Hắn ta cách thành thánh chỉ còn một bước cuối cùng.

Nếu như vậy còn không thành thánh, vậy hắn ta tìm một tảng đá đập đầu chết,

cũng không có mặt mũi gặp sư tôn.

“Đi đi, chăm chỉ tu hành, vi sư hi vọng trong vòng 5 năm có thể thấy ngươi

thành thánh.”

Sở Duyên dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Diệp Lạc, nói.

“Xin nghe theo lệnh của sư tôn! Đệ tử chắc chắn sẽ không cô phụ sự kỳ vọng

của sư tôn!”

Diệp Lạc đáp.

Hắn ta nói thầm trong lòng, tính xem mình có thể thành thánh trong vòng 5 năm

hay không.

Nghĩ một lát, cảm thấy hẳn là có thể.

Có lẽ sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn.

Sau khi Diệp Lạc nói xong, xoay người rời khỏi đại điện tông chủ, vội vàng

quay về tẩm điện của mình tu luyện.

Sở Duyên nhìn theo Diệp Lạc rời đi, sau khi thấy Diệp Lạc rời đi, bóng dáng

hắn chớp lóe, đi tới tẩm điện của Tô Càn Nguyên.



Với thực lực của Sở Duyên hiện giờ, một ý niệm trong đầu sẽ tới tẩm điện của

Tô Càn Nguyên.

Hắn đứng trước tẩm điện, dùng lực lượng thần quang thăm dò bên trong.

Sau khi xác định không có khí tức đặc biệt gì, lập tức gõ cửa tẩm điện.

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.

“Kẻ nào?”

Trong tẩm điện vang lên giọng nói.

Ngay sau đó cửa tẩm điện được đẩy ra, Tô Càn Nguyên đi ra, vốn muốn nhìn

xem là người nào tới.

Nhưng khi thấy Sở Duyên, hắn ta sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng quỳ

trên đất.

“Sư tôn, sao lại là người, ta không biết là người…”

Tô Càn Nguyên vội vàng giải thích.

Sở Duyên không thèm để ý chuyện này, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Càn

Nguyên.

Lão tam này…

Cơ thể vạm vỡ hơn trước rất nhiều rất nhiều.

Phía trên cơ thể đều là đường vân màu tím than, sát khí nồng đậm vờn quanh,

vô cùng khủng bố.

“Đừng như vậy, vi sư đã nói với ngươi không cần để ý lễ tiết, vi sư chỉ tới xem

ngươi một lát mà thôi. Càn Nguyên, gần đây tu vi của ngươi tăng lên rất nhanh,

có thể thấy ngươi gian khổ tu hành cỡ nào.”

Sở Duyên đi lên trước, vỗ nhẹ bả vai Tô Càn Nguyên.
Bình Luận (0)
Comment