Những đệ tử này là điểm mấu chốt của hắn.
Người nào đụng vào điểm mấu chốt của hắn, hắn dám liều mạng với kẻ đó.
Sở Duyên đánh ra từng chưởng, không có ý dừng lại.
Kiếm Ma Thần ở phía đối diện bị đánh choáng váng.
Lão ta liên tục không ngừng bị chưởng ấn đánh, căn bản không tìm thấy cơ hội
phản công, chỉ có thể bị đánh, đầy bụng lửa giận.
Hai bên chiến đấu rất lâu, nhưng vẫn luôn duy trì tư thế này. Sở Duyên tấn
công, Kiếm Ma Thần phòng thủ, bị động bị đánh.
Mãi đến khi ba lưu quang từ đằng xa đi tới, hơi phân tán lực chú ý của Sở
Duyên, mới bị Kiếm Ma Thần nắm lấy cơ hội kéo giãn khoảng cách với Sở
Duyên, tránh liên tục bị đánh.
“Ngươi muốn chết à!”
Có được thời gian phản ứng Kiếm Ma Thần nhẹ nhàng thở ra, bất chợt lộ vẻ
hung hãn nhìn chằm chằm Sở Duyên.
Lão ta liếc thấy Diệp Lạc được di chuyển tới chỗ xa, dù ít dù nhiều cũng biết.
Người này, chỉ sợ là người đứng sau lưng tiểu bối trẻ tuổi kia.
Nhưng đối phương không khỏi hơi quá đáng!
Đây là cuộc chiến chứng đạo!
Sao còn có thể đánh nhỏ, người già đến!
Không nói võ đức!
Quả nhiên là không nói võ đức!
Kiếm Ma Thần vô cùng tức giận.
Sở Duyên căn bản không nhìn Kiếm Ma Thần, mà nhìn về phía ba lưu quang
kia.
Ba lưu quang kia là ba người, hắn biết.
Chẳng qua là ai hắn không biết.
Sở Duyên nhìn kỹ một lát, thấy rõ ba người kia.
Khi hắn nhìn thấy bóng dáng thánh nhân thanh niên kia, cả người đều ngây
ngốc.
Họa vô đơn chí sao?
…
Trong bóng tối vô tận, dưới kim quang Thiên Đạo gương mặt Sở Duyên hơi
cứng ngắc.
Hắn nhìn kỹ ba bóng người kia.
Vị thánh nhân thanh niên kia, hắn nhận ra được.
Là người lúc trước ra tay với hắn ở trên dòng thời gian. Người này tính ra, là
người hắn quen.
Lúc này tới đây, là muốn làm gì?
Ra tay với hắn sao?
Trái tim Sở Duyên căng thẳng, hắn muốn lập tức điều quý danh thần quang tới.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ hắn mở quý danh Thiên Đạo.
Quý danh thần quang từng tiếp xúc với người kia, liên quan gì tới quý danh
Thiên Đạo của hắn.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên hơi yên tâm.
Nhưng mà hắn đang đề phòng ba người kia.
Sở Duyên tính ra, nếu hắn ra tay với ba người kia, có bao nhiêu phần trăm phần
thắng.
Tính tới tính lui.
Hắn cảm thấy, cho dù hắn điều quý danh thần quang tới, cùng lắm chỉ chiến
được với ba người này mà thôi.
Nếu Kiếm Ma Thần kia cùng tiến lên, chỉ sợ hắn sẽ rơi vào hạ phong, nhưng
mấy người này không thể trấn giết hắn.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia, Kiếm Ma Thần thấy ba bóng người xuất hiện trong bóng tối, lúc này
nổi giận mắng.
“Tam Thanh! Việc này các ngươi mặc kệ sao? Sinh linh tiến hành tranh giành
đại đạo với ta, người này tự tiện xông vào, còn phát động công kích với ta, như
vậy có tuân theo trật tự hay không! Các ngươi là thánh trật tự! Chẳng lẽ muốn
ngồi yên không để ý à?”
Kiếm Ma Thần vô cùng phẫn nộ nói.
Ba người từ đằng xa qua sông hắc ám mà đến, căn bản không để ý tới Kiếm Ma
Thần, mà dời mắt nhìn về phía Sở Duyên.
“Bọn ta là thánh trật tự, đặc biệt tới đây giữ gìn trật tự, đạo hữu, bọn ta nghe nói
Kiếm Ma Thần tự tiện dùng lực lượng ngoài Đại Đạo Chi Lực, đi đối phó sinh
linh muốn chứng đạo, chuyện này không tuân theo trật tự, vừa rồi đạo hữu ở
đây, có nhìn thấy hay không?”
Lão giả kia nhìn Sở Duyên, hành đạo lễ vô cùng cổ xưa, chậm rãi mở miệng
nói.
Những lời này khiến Sở Duyên lờ mờ.
Không biết là có ý gì.
Cái gì mà hắn ở đây, nhìn thấy gì gì đó, những chuyện này là gì đây.
Sở Duyên không rõ, không hiểu.
Hắn vốn định mở miệng nói gì đó.
Nhưng thánh nhân trung niên ở phía sau mở miệng, ngắt lời Sở Duyên mở
miệng nói ra manh mối.
“Nói vậy đạo hữu chắc chắn đã thấy được, nếu không đã không phẫn nộ ra tay
với Kiếm Ma Thần, bọn ta đều biết, Kiếm Ma Thần, ngươi vi phạm trật tự mắc
tội gì?”
Thánh nhân trung niên cười hì hì nói một câu với Sở Duyên, sau đó sắc mặt
thay đổi, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Kiếm Ma Thần.
Quanh người tỏa ra pháp quang, rất có dáng vẻ muốn thẩm vấn xét xử Kiếm Ma
Thần.
Kiếm Ma Thần: “?”
Các ngươi không có mắt ư?
Trợn mắt nói lời bịa đặt?
Thánh trật tự công bằng công chính đâu?
Lão ta nhớ mang máng, ngày xưa trước khi Đạo Tổ đi, còn rất hòa ái nói với
đám Hỗn Độn Ma Thần bọn họ, ba tên này sẽ thủ hộ trật tự thật tốt.
Đây tính là gì?
Trái lại thánh nhân thanh niên kia không mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm
Sở Duyên.
Vì sao…
Vì sao hắn ta cảm thấy, hắn ta từng gặp Sở Duyên ở đâu đó?
Chính là cảm thấy Sở Duyên rất quen mắt.
Nhưng hắn ta không nghĩ ra, hắn ta từng gặp Sở Duyên ở đâu.
Thánh nhân thanh niên còn lặng lẽ tính nhân quả giữa hắn ta và Sở Duyên,
nhưng cho dù tính như thế nào, hắn ta cũng không tính được mình và Sở Duyên
có nhân quả gì.