Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1193

Nhưng không phải Thiên Đạo Tiên giới, vậy thì Thiên Đạo ở đâu mà có được

chiến lực cấp bậc này.

“Thiên Đạo của Thái Huyền Giới.”

Sở Duyên cũng nghiêm túc, quả quyết nói.

Hơn nữa hắn mở miệng nói thật.

“Thái Huyền Giới?”

Ba người nghe thấy thế, sửng sốt một lát.

Trong lòng đều im lặng suy tính.

Sau khi suy tính một lát, đã có kết quả.

Thái Huyền Giới là hạ giới một phương, Tiểu Thiên Đạo một phương?

Tiểu Thiên Đạo một phương mà mạnh như thế ư?

Ba người đều lờ mờ.

Nhưng nhìn Sở Duyên, bọn họ không quá nhiều lời.

Nếu đối phương đã trả lời, cho dù đối phương có nói lung tung hay không, bọn

họ đều không thích hợp tiếp tục truy hỏi.

“Xin hỏi ba vị là?”

Sở Duyên cũng quay mặt về phía ba người, hỏi.

Ánh mắt hắn nhìn lão giả và thánh nhân trung niên kia, hắn không dám tiếp tục

nhìn thánh nhân thanh niên.

Hắn từng có tiếp xúc với vị thánh nhân thanh niên kia, hắn sợ bị nhận ra.

“Thái Thượng Lão Quân.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

“Thông Thiên giáo chủ.”

Ba người đều nhao nhao mở miệng, tự báo thân phận.

Nghe thấy lời mấy người này nói, cả người Sở Duyên đều ngây ngốc.

Chuyện này…

Tam Thanh?

Nơi này là Tam Thanh, vậy ba tên trong Tiên giới là gì?

Sở Duyên trầm mặc.

Hắn so sánh một lát, cảm thấy ba vị trước mắt càng như Tam Thanh trong thần

thoại hơn.

“Ba vị đạo hữu.”

Sở Duyên hít sâu một hơi, hành đạo lễ với Tam Thanh.

Đạo lễ của hắn là từ trong trí nhớ của quý danh thần quang học được, đạo lễ

càng thêm chính thức, càng thêm cổ xưa hơn ba vị Tam Thanh.

Khi hắn hành đạo lễ, rõ ràng là Tam Thanh đều sửng sốt một lát.

Bọn họ nhìn Sở Duyên làm đạo lễ, nhao nhao làm đáp lễ.

Bọn họ nhìn đạo lễ của Sở Duyên càng thêm chính thức hơn, cho nên đều học

đạo lễ của Sở Duyên.

Nhưng mà học, vẫn có chút cảm giác không đâu vào đâu.

Sở Duyên nhìn thấy thế đều không nhịn được, còn tưởng là hắn làm lỗi, nhưng

nghĩ một lát thì không nói gì.

“Xin hỏi đạo hữu, còn có chuyện khác không? Nếu không có chuyện gì, có thể

theo bọn ta tới nơi khác hay không? Chúng ta cùng ngồi xuống, luận đạo một

lát?”

Thái Thượng Lão Quan thản nhiên nói.

“Có việc, ta còn chuyện khác cần phải làm, cho nên tạm thời không đi được.”

Sở Duyên quả quyết từ chối.

Hắn đã sớm muốn thoát thân.

Chỉ có thiên tài mới muốn tiếp tục ở lại đây.

Hắn ngay cả nơi này là đâu cũng không biết, đâu dám tiếp tục ở lại.

Hắn chỉ thấy Diệp Lạc gặp nguy hiểm, đầu óc nóng lên mới tới nơi này, nếu

không thì hắn khó có khả năng tới đây.

“Hả? Nếu đạo hữu có chuyện phải làm, vậy lần sau chúng ta lại luận đạo đi.”

Thái Thượng Lão Quân sửng sốt một lát, không ngờ Sở Duyên sẽ trả lời như

vậy, nhưng rất nhanh lão ta kịp phản ứng.

Lão ta nở nụ cười, khẽ gật đầu mở miệng nói.

“Có thể có thể, vậy ta đi trước đây.”

Sở Duyên trả lời một câu như vậy.

Bóng dáng hắn vừa động, hóa thành một lưu quang kim sắc bay về phía Tiên

giới.

“Đợi một lát, đạo hữu, ta tiễn ngươi một đoạn.”

Bóng dáng thánh nhân thanh niên “Thông Thiên giáo chủ” vừa động, đuổi theo.

Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn ở tại chỗ sửng sốt một lát,

không ngờ Thông Thiên giáo chủ sẽ lỗ mãng như vậy.

“Sư huynh, sư đệ tạm rời đi một lát, hẳn là không sao đúng không? Hắn cần

chưởng quản trật tự để ta giúp hắn tọa trấn là được, có lẽ sẽ không gặp chuyện

không may.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn hành đạo lễ.

“Biết ngươi bao che khuyết điểm, che chở sư đệ như vậy rồi, yên tâm đi, không

sao đâu.”

Thái Thượng Lão Quân thản nhiên nói.

Tuy khí chất của lão ta lạnh nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt cũng tràn ngập tình

cảm.

Đây là tình cảm đối với hai vị sư đệ này.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe thấy thế, nhẹ nhàng thở ra.

Hai người lập tức bay trở về chỗ sâu hắc ám, chuẩn bị tiếp tục thủ hộ trật tự.



Bên kia, trong bóng tối.

Sở Duyên hóa thành lưu quang kim sắc, không ngừng bay về phía Tiên giới.

Hắn đi qua chỗ nào, tất cả hắc ám đều tránh đi, căn bản không dám tới gần hắn.

Quang mang Thiên Đạo quanh người hắn giống như khắc tinh của hắc ám, hắc

ám đụng chạm vào hào quang quanh người hắn, đều bị xua tan.

Một lần này, thực sự nguy hiểm quá.

Nơi này khắp nơi đều là hắc ám, không biết là ở đâu.

Thôi.

Lạc Nhi không sao là tốt.

Nhưng mà sau này không thể dễ dàng tới đây.

Nhanh trở về thôi.

Sở Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục phi hành.

“Đạo hữu, đợi ta với!”

Bỗng nhiên phía sau có giọng nói truyền tới.

Khiến Sở Duyên sửng sốt một lát, lập tức nhận ra là Thông Thiên giáo chủ.

Lúc trước hắn từng giao đấu với Thông Thiên giáo chủ này!

Không phải là người này nhận ra hắn đấy chứ?

Không được!

Coi như không nghe thấy.

Sở Duyên im lặng tiếp tục bay về trước, thậm chí tốc độ bay nhanh hơn.

Thông Thiên giáo chủ ở phía sau không ngừng đuổi theo, trong lòng buồn bực,

vì sao hắn ta gọi mà vị này coi như không nghe thấy?
Bình Luận (0)
Comment