Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1199

Đám thánh nhân ở Tiên giới, Diệp Lạc có loại cảm giác hắn ta có thể một đánh

ba.

Nhưng mà vị Thanh Thiên thánh nhân trong truyền thuyết hắn ta không biết.

Diệp Lạc nghĩ, không khỏi lấy thần kiếm kim sắc của mình ra, nắm chặt chuôi

kiếm.

Thân kiếm bất động, nhưng kiếm thế vô hình vờn quanh người hắn ta, khiến

mặt nước nổi lên từng trận gợn sóng.

“Từ khi còn nhỏ cầm kiếm lên, ta đã biết ta sẽ là người đứng đầu kiếm đạo!”

Trong mắt Diệp Lạc tràn ngập tự tin.

Đột phá thánh nhân, hắn ta không bành trướng, đó là chuyện không có khả

năng.

Cho dù hắn ta cố gắng khắc chế, nhưng nên có bành trướng, vẫn không có cách

nào tránh khỏi.

Bùm…

Đúng lúc này, một tia quang ảnh từ đằng xa bay tới, rơi lên hư vô chi hải.

Đúng là Thanh Thiên thánh nhân.

Ánh mắt Thanh Thiên thánh nhân nhanh chóng nhìn về phía Diệp Lạc.

Gã ta không dám có hành động quá lớn.

Gã ta biết nơi này gần Ẩn Thiên Đảo.

Có lẽ lúc này vị thánh nhân của Ẩn Thiên Đảo đang nhìn chằm chằm nơi này,

nếu gã ta dám có hành động gì, nói không chừng người ta sẽ lao tới.

Nếu như bị hai vị thánh nhân để mắt.

Thanh Thiên thánh nhân không thấy là gã ta còn có thể sống.

“Thái Nhất thánh nhân.”

Thanh Thiên thánh nhân hàng lâm, quay mặt về phía Diệp Lạc, mở miệng chào

hỏi trước.

Bởi vì trước khi Diệp Lạc thành thánh, vẫn dùng danh hiệu là “Thái Nhất Kiếm

Tôn”.

Cho nên Thanh Thiên thánh nhân xưng hô với Diệp Lạc, cũng trực tiếp xóa hai

chữ Kiếm Tôn, đổi thành thánh nhân, biến thành “Thái Nhất thánh nhân”.

“Thanh Thiên thánh nhân?”

Diệp Lạc không khách sáo, sải bước tiến lên, nhìn về phía Thanh Thiên thánh

nhân, mở miệng nói một câu.

Thánh uy vô hình quanh người hắn ta theo ánh mắt hắn ta hạ xuống, mãnh liệt

mênh mông rơi xuống phía Thanh Thiên thánh nhân.

“Không sai.”

Thanh Thiên thánh nhân cảm nhận được khí thế đáng sợ quanh người Diệp Lạc,

không dấu vết lùi về sau một bước.

Trong lòng gã ta vô cùng nghiêm trọng.

Gã ta hoàn toàn không ngờ tới, khí thế của Diệp Lạc sẽ đáng sợ như vậy.

Vốn cho rằng cho dù Diệp Lạc cường thịnh tới mấy, gã ta cũng không có khả

năng chênh lệch lớn như vậy, bây giờ nghĩ lại, chính là gã ta nghĩ quá ít.

Diệp Lạc này giống như là lấy kiếm đạo thành thánh.

Từ xưa tới nay, kẻ dùng kiếm gần như đều lấy sát phạt làm chủ.

Diệp Lạc này có thể lấy thứ này thành thánh, lực sát phạt này chỉ sợ là hạng

nhất.

Thanh Thiên thánh nhân im lặng thu hồi ý nghĩ lúc trước.

Gã ta cảm thấy không cần vị kia của Ẩn Thiên Đảo ra ngoài.

Chỉ riêng Diệp Lạc này, trong tình huống không được Thiên Đạo trợ giúp, chỉ

sợ gã ta đều rất nguy hiểm.

Một thánh nhân lấy kiếm chứng đạo, sẽ vô cùng đáng sợ.

“Vậy ngươi tới đây là có ý gì?”

Diệp Lạc nhìn chằm chằm đối phương, mở miệng hỏi.

Trong mắt hắn ta có ý chí chiến đấu.

Hắn ta thực sự muốn Thanh Thiên thánh nhân lai giả bất thiện, như vậy hắn ta

sẽ có cơ hội ra tay một trận, lấy chiến đấu nhanh chóng củng cố thực lực của

bản thân.

“Phụng Thiên Đạo chỉ ý, tiến đến thương lượng với ngươi, có thể từ hôm nay

trở đi ở yên trong Ẩn Thiên Đảo, không được ra ngoài hay không? Với thực lực

của ngươi, đủ ảnh hưởng đại thế của Tiên giới, Tiên giới không cho phép người

như ngươi tồn tại ở Tiên giới.”

Thanh Thiên thánh nhân nói như vậy.

Ý của gã ta rất đơn giản, chính là không khác với Sở Duyên lắm.

Muốn giữ Diệp Lạc ở Ẩn Thiên Đảo, không được ra ngoài.

Gã ta nghĩ một lát, vội vàng bổ sung một câu.

“Đương nhiên, chỉ cần Thái Nhất thánh nhân ngươi có thể đồng ý, như vậy

chúng ta có thể thương lượng điều kiện khác, ví dụ như phải thế nào mới đồng ý

chuyện này.”

Thanh Thiên thánh nhân bổ sung thêm một câu.

“Không được ra ngoài sao?”

Diệp Lạc nhíu mày.

“Đúng vậy, tôn sư cũng từng đồng ý với ý chỉ này, điều kiện là Thiên Đạo sẽ

che chở các đệ tử của tôn sư.”

Thanh Thiên thánh nhân gật đầu nói.

Những lời này vang lên, Diệp Lạc sửng sốt một lát.

Hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, gương mặt cứng đờ.

Thì ra là thế…

Thì ra là thế!

Hắn ta đã nói, vì sao lúc trước sư tôn lại nói, Thiên Đạo sẽ che chở bọn họ.

Hóa ra là sư tôn lấy tự do của bản thân để đổi lấy.

Trong tình huống sư tôn mất đi tự do của bản thân, lúc trước còn đến hắc ám vô

tận giúp hắn ta độ kiếp, chỉ sợ tốn cái giá rất lớn mới làm được.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Lạc mở mộng ra rất nhiều.

Sư tôn quá khổ!

Vì bọn họ, sư tôn thao nát tâm!

Lúc trước hắn ta không biết mà thôi, hiện giờ hắn ta biết rõ, vậy chuyện này

không thể như vậy thôi.

Thiên Đạo!

Đều là chuyện Thiên Đạo Tiên giới này gây ra!

Trong đôi mắt Diệp Lạc tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm Thanh Thiên thánh

nhân, lửa giận ngập trời hóa thành kiếm ý lạnh lẽo, vờn quanh bốn phía hắn ta.

Thanh Thiên thánh nhân đứng đối diện da đầu run lên.
Bình Luận (0)
Comment