Không đợi hai thánh nhân bọn họ kịp phản ứng, lại có mấy quang mang xuất
hiện.
Mấy quang mang này đều làm suy yếu Thanh Thiên thánh nhân.
Mức độ suy yếu này rất thấp, nhưng dù ít dù nhiều cũng ảnh hưởng tới Thanh
Thiên thánh nhân.
Đương nhiên những công kích này đều đến từ hơn mười đệ tử thân truyền của
Vô Đạo Tông.
Bọn họ không có cách nào khiêng thánh uy ra ngoài, nhưng bọn họ có thể dựa
vào công kích viễn trình ảnh hưởng tới Thanh Thiên thánh nhân.
“Các sư đệ sư muội…”
Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Ẩn Thiên Đảo, trong lòng ấm áp, bất chợt
quay đầu nhìn về phía Thanh Thiên thánh nhân.
Thanh Thiên thánh nhân chịu nhiều thứ ảnh hưởng như vậy, rõ ràng là khí thế
yếu đi một mảng lớn.
Các đệ tử của Vô Đạo Tông mỗi người đều am hiểu một đạo, chiến lực không
thể tranh đấu với thánh nhân, nhưng đạo mà bọn họ am hiểu, dù ít dù nhiều
cũng có thể ảnh hưởng tới thánh nhân.
Nếu đám đệ tử của Vô Đạo Tông đơn độc đối mặt với một thánh nhân, vậy chắc
chắn hoàn toàn không có tác dụng gì.
Bởi vì dưới một kích của thánh nhân, bọn họ sẽ bị diệt sạch.
Nhưng trong khi hai thánh nhân đối chiến, mấy thứ này sẽ có tác dụng, có thể
ảnh hưởng tới trạng thái của một thánh nhân.
“Đây… Đây là cái gì…”
Thanh Thiên thánh nhân trợn to mắt, gã ta nhìn bốn phương tám hướng, Thiên
Đạo bị đoạn tuyệt, không chiếm được thêm vào, gã ta không dám đánh với Diệp
Lạc.
Gã ta phải ra tay đi phá bao phủ của bàn cờ.
Gã ta biết, người bày ra bàn cờ này rất yếu, gã ta có thể dễ dàng phá đi.
Đương nhiên là Diệp Lạc cũng biết, hắn ta lắc mình một cái xuất hiện trước
người Thanh Thiên thánh nhân, hai ngón tay làm kiếm, chém về phía đối
phương.
Thanh Thiên thánh nhân vội vàng phòng ngự.
Hai thánh lại bắt đầu đại chiến.
Bây giờ Diệp Lạc không bị đè nặng ra đánh nữa.
Còn chiến đấu với Thanh Thiên thánh nhân.
Thanh Thiên thánh nhân dựa vào pháp bảo, chỉ trong thời gian ngắn vậy mà
thực sự chống đỡ được dưới thế tấn công của Diệp Lạc.
Diệp Lạc cũng không thể bắt được Thanh Thiên thánh nhân.
Cảnh giới của hắn ta không ổn định, còn không có pháp bảo, có thể làm tới mức
này đã rất hiếm có.
Cuối cùng, sau khi hai người triền đấu một lúc, Thanh Thiên thánh nhân không
dám tiếp tục đánh tiếp, gã ta lo lắng sau đó sẽ xảy ra biến hóa. Gã ta mạnh mẽ
phá bàn cờ muốn đi ra ngoài, vì thế gã ta còn đỡ một kiếm của Diệp Lạc.
Bị một kiếm của Diệp Lạc trảm đến, gã ta chỉ hừ một tiếng, không nhiều lời,
nhanh chóng hóa thành lưu quang biến mất.
Diệp Lạc vốn định tiếp tục đuổi theo, nhưng nghĩ lại, không được đám đồng
môn của hắn ta trợ giúp, hắn ta khó mà đánh thắng Thanh Thiên thánh nhân.
Kết quả là chỉ có thể kìm nén, không lựa chọn tiếp tục đuổi theo.
“Người này, đợi ta củng cố cảnh giới, nắm giữ kiếm đạo hoàn toàn, chắc chắn
sẽ tìm ngươi tính sổ!”
Diệp Lạc nhìn phương hướng Thanh Thiên thánh nhân rời đi, đôi mắt tràn ngập
sát ý.
Nhưng rất nhanh, hắn ta thu liễm sát ý trong mắt, xoay người bay về phía Ẩn
Thiên Đảo.
Hắn ta muốn đi giảng giải với đám đồng môn một lát.
Sư tôn là vì bọn họ kháng trụ những áp lực này, đám đồng môn bọn họ phải biết
cố gắng.
Nếu không thì thực xin lỗi vất vả của sư tôn!
…
Cùng lúc đó, bên ngoài một thác nước nào đó ở Nam Thiên Châu.
Từ Ngự đứng đứng trên một cái cây, đang nhìn về phía Đông Thần Châu.
“Cổ Thần, trận thánh chiến này kết thúc chưa?”
Từ Ngự không quay đầu lại, mở miệng hỏi.
“Kết thúc, Thanh Thiên thánh nhân tháo chạy, Thái Nhất Kiếm Thánh thắng…”
Cổ Thần ở phía sau vô cùng cảm khái mở miệng.
“Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, lúc này mới bao lâu đã có thể thắng
được Thanh Thiên thánh nhân kia…”
Từ Ngự thở dài.
Không biết khi nào hắn ta mới có thể thắng được Thanh Thiên thánh nhân kia.
Nhớ tới nhục nhã ngày đó, trong lòng hắn ta tràn ngập tức giận.
“Từ tiểu hữu đừng như vậy, thiên tư của ngươi cũng rất cường đại, hiện giờ
ngươi đã địch nổi Đại La, ta tin rất nhanh ngươi có thể đạt tới cấp bán thánh.”
Cổ Thần nhìn Từ Ngự, ánh mắt phức tạp nói.
Lão ta tận mắt nhìn Từ Ngự biến cường.
Một đoạn thời gian ngắn, đối phương đã trở nên vô cùng cường đại.
Nhưng khiến lão ta không biết nói gì là một chuyện, cho dù đối phương biến
cường thế nào, vậy mà vẫn luôn nói mình là cảnh giới Luyện Khí…
Trên đại thụ, Từ Ngự nghe Cổ Thần khen thiên tư của mình, hắn ta không khỏi
lắc đầu.
Tư chất của hắn ta mạnh sao?
So với đại sư huynh, quả thực là yếu tới mức đáng thương.
Đại sư huynh đều đã thành thánh, hắn ta còn là cảnh giới Luyện Khí.
Ừm, tối đa cũng chỉ là một cảnh giới Luyện Khí hơi cường đại một chút.
“Cổ Thần, ngươi nói xem, ta cần bao lâu nữa mới có thể vượt qua Thanh Thiên
thánh nhân?”
Từ Ngự quay đầu nhìn về phía Cổ Thần, vô cùng nghiêm túc hỏi.