“Vượt, vượt qua Thanh Thiên thánh nhân sao?”
Cổ Thần mơ hồ.
Người này muốn vượt qua Thanh Thiên thánh nhân sao?
Thanh Thiên thánh nhân có cấp bậc gì? Thuộc loại cấp bậc một tay cũng có thể
bóp chết lão ta.
Từ Ngự hiện giờ ngay cả lão ta cũng không đánh bại được, còn đòi vượt qua
Thanh Thiên thánh nhân, chênh lệch này không khỏi quá lớn.
“Đúng vậy, ngươi cảm thấy ta cần bao lâu mới có thể vượt qua Thanh Thiên
thánh nhân.”
Từ Ngự lại đặt câu hỏi, giọng nói vẫn nghiêm túc như vậy, có thể thấy hắn ta
không nói đùa.
Nghe thấy những lời này, Cổ Thần cũng hiểu rõ, Từ Ngự không phải đang nói
đùa, lúc này lão ta nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Thiên tư của Từ Ngự đúng là rất cao, ở trong Tiên giới đều chưa bao giờ thấy.
Lão ta tin tưởng thánh nhân Tiên giới tương lai, có vị trí riêng của Từ Ngự.
Nhưng nếu đạt tới loại cấp bậc như Thanh Thiên thánh nhân…
Đối với Từ Ngự mà nói, hình như thực ghê gớm.
Nghĩ tới đây, lúc này Cổ Thần mở miệng.
“Mười, trăm vạn năm, đúng, trăm vạn năm! Trong trăm vạn năm, Từ tiểu hữu
có thể vượt qua Thanh Thiên thánh nhân!”
Cổ Thần nói như vậy.
“Trăm vạn năm? Ngươi đang nhục nhã ai thế?”
Từ Ngự sửng sốt một lát, mở miệng hỏi.
“Trong trăm vạn năm có thể vượt qua Thanh Thiên thánh nhân, đã rất mạnh
mà.”
Cổ Thần nhíu mày, nói.
“Cho một con heo trăm vạn năm, cũng có thể treo lên đánh toàn bộ đúng
không? Trăm vạn năm, nếu còn không thể treo Thanh Thiên thánh nhân lên
đánh, thì phế vật cỡ nào?”
Từ Ngự cảm thấy rất khó hiểu nói.
Theo ý hắn ta, cho một con heo trăm vạn năm, đều có thể quét ngang toàn bộ.
Đương nhiên ở trong thị giác của hắn ta, hoàn toàn là lấy góc độ của bản thân
hắn ta đi tính.
Hắn ta tu luyện tới nay còn chưa đủ 20 năm.
Đương nhiên cảm thấy trăm vạn năm quá dài.
Nhưng lọt vào tai Cổ Thần, thì đã khác.
Lão ta nghe xong sắc mặt lập tức phức tạp.
Lão ta tu luyện bao lâu?
Trăm vạn năm? Hơn xa ấy chứ.
Chuyện này…
Chuyện này không phải nói lão ta còn không bằng heo sao?
Cổ Thần rất muốn nói gì đó.
Nhưng lão ta nhìn Từ Ngự, lập tức không muốn nói gì nữa.
Từ Ngự này, thực sự có tư cách nói những lời đó.
“Vậy ngươi cảm thấy, ngươi mất bao lâu có thể vượt qua Thanh Thiên thánh
nhân?”
Cổ Thần vô cùng bất đắc dĩ nói.
“Mười năm! Tối đa mười năm!”
Từ Ngự ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hai tay nắm chặt lại.
Những lời này vang lên, Cổ Thần vốn đang định nói gì đó. Nhưng nhìn vẻ mặt
Từ Ngự, lại không khỏi sửng sốt, trong lòng xuất hiện ý nghĩ.
Có thể Từ Ngự thực sự làm được, trong mười năm sẽ vượt qua Thanh Thiên
thánh nhân hay không?
Ý nghĩ này xuất hiện, chính lão ta đều bị dọa sợ.
Cổ Thần không dám tưởng tượng, trong mười năm vượt qua Thanh Thiên thánh
nhân sẽ là hình ảnh gì.
Nhưng lão ta không muốn đả kích Từ Ngự, dù sao cơ hội sống của lão ta còn
đang ở trên người Từ Ngự.
Tóm lại, Từ Ngự gặp nạn, lão ta tuyệt đối che chở là được.
…
Bên kia, trong hư vô hỗn độn.
Cuối cùng Sở Duyên cũng quay về nơi này, hắn thoát thân khỏi hắc ám vô cùng
vô tận, lập tức cảm thấy từng đợt thoải mái.
Ở trong hắc ám vô cùng vô tận kia, không biết có phải ảo giác của hắn hay
không, hắn luôn cảm thấy có nhiều khí tức ẩn giấu ở trong đó, khiến hắn cảm
thấy rất nguy hiểm.
Vẫn là hư vô hỗn độn cảm thấy thoải mái hơn.
Không có bất cứ nguy hiểm gì.
Hắn có thể tùy ý xông loạn bay loạn.
Nhưng mà lúc này Sở Duyên không rảnh xông loạn bay loạn, hắn một lòng trở
về Tiên giới, nhưng vẫn luôn không có tâm trạng đi chơi chỗ khác.
Sau khi xác định phương hướng đại khái của Tiên giới, hắn lập tức khởi hành.
Nhưng mà Sở Duyên không mở quý danh Thiên Đạo trong Tiên giới.
Mà quay về Thái Huyền Giới, khiến tinh thần thả lỏng, mượn chuyện này quay
về bên quý danh thần quang.
Sở Duyên không dám cùng mở hai cái.
Hai cái hiệu cùng mở, tinh thần của hắn sẽ bị phân tán rất lớn. Nếu ở cùng một
chỗ còn đỡ, nhưng nếu ở tình cảnh khác nhau, nếu có một cái hiệu chịu công
kích gì đó, vậy thì không dễ chơi.
Sở Duyên đưa quý danh Thiên Đạo về Thái Huyền Giới xong, lúc này hắn điều
động tinh thần mở quý danh thần quang.
…
Tiên giới, Ẩn Thiên Đảo, đại điện tông chủ.
Sở Duyên mở hai mắt, hắn lập tức dùng lực lượng của quý danh thần quang,
nhòm ngó cả Ẩn Thiên Đảo.
Rất nhanh, hắn phát hiện chỗ Diệp Lạc đang ở.
Lúc này, Diệp Lạc đang ở trong tẩm điện của mình tu luyện.
Sở Duyên cũng nghiêm túc, di chuyển về trước đi tới tẩm điện của Diệp Lạc.
Hắn hàng lâm, cũng khiến Diệp Lạc lập tức rời khỏi trạng thái ngồi thiền, nhìn
về phía người tới.
Khi hắn ta nhìn thấy là Sở Duyên, lập tức vô cùng vui sướng ngạc nhiên.
“Sư tôn! Cuối cùng người cũng trở về! Người không có chuyện gì chứ?”
Diệp Lạc vội vàng hỏi.