“Vốn tưởng rằng có thể nhìn xem người nắm giữ kiếm đạo sẽ chiến đấu như thế
nào, không ngờ tới người đại diện của ta yếu như vậy.”
Bóng người kim quang kia đứng ở đó, chắp hai tay sau lưng, giống như đang
lẩm bẩm, lại giống như đang nói chuyện với Diệp Lạc.
“Ngươi là ai?”
Diệp Lạc giơ kiếm quang, giọng nói nghiêm trọng hỏi.
“Thiên Đạo Tiên giới.”
Bóng người kim quang thản nhiên nói.
“Thiên, Thiên Đạo Tiên giới?”
Diệp Lạc ngẩn người.
Thiên Đạo sẽ có ý thức ư?
Ngoại trừ Thiên Đạo là sư tôn nhà hắn ta ra, không phải đều xem như một quy
tắc thôi sao?
Thiên Đạo Tiên giới này có ý thức?
Hơn nữa có ý thức còn chưa tính, vì sao còn có thể hiển hóa thân hình.
“Vốn còn muốn giữ các ngươi lại chơi đùa, ngươi đều đã va chạm mặt ta, như
vậy không cần tồn tại nữa.”
Bóng người kim quang không có ý nói thêm gì nữa, hắn ta giơ tay lên, muốn
trấn giết Diệp Lạc.
Diệp Lạc cũng hiểu rõ, hắn ta không thể trốn thoát, trở tay giơ kiếm quang,
muốn chém về phía bóng người kim quang.
Nhưng hắn ta mới giơ tay, đã bị một tia khí tức của bóng người kiếm quang
đánh bay.
“Không biết tự lượng sức.”
Bóng người kim quang nói ra bốn chữ, trong lòng bàn tay hắn ta có quang mang
chớp lóe, chuẩn bị đánh về phía Diệp Lạc.
Diệp Lạc muốn đứng dậy, nhưng bị khí tức kia áp chế, vậy mà hắn ta không có
cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang mang kia xông tới.
Bùm…
Ngay khi hào quang sắp đánh trúng Diệp Lạc.
Lại có tia thần quang đánh tới, cản quang mang sắp đánh trúng Diệp Lạc.
Diệp Lạc kinh ngạc một lát, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bên cạnh hắn ta, thân hình Sở Duyên xuất hiện, chắn trước người hắn
ta, đứng đối diện với bóng người kim quang trên bầu trời.
“Sư tôn.”
Diệp Lạc thở hổn hển, nói một câu như vậy.
“Không sao đấy chứ?”
Sở Duyên nhìn chằm chằm bóng người kim quang trên bầu trời, mở miệng nói
một câu.
“Đệ tử không sao, nhưng mà đệ tử… Đệ tử cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”
Diệp Lạc vô cùng hổ thẹn nói.
“Ngươi làm đã rất tốt, Lạc Nhi, đi đi, về Ẩn Thiên Đảo trước, nơi này giao cho
vi sư.”
Sở Duyên xoay người nhìn Diệp Lạc, vỗ nhẹ lên bả vai hắn ta, nhẹ giọng nói
một câu.
“Vâng, sư tôn.”
Diệp Lạc nâng mắt nhìn bóng người kim quang.
Hắn ta cũng hiểu rõ, chiến trường kế tiếp hắn ta ở đây cũng vô dụng.
Trái lại sẽ liên lụy sư tôn nhà mình.
Cho nên hắn ta rất quả quyết rời đi, bay về phía Ẩn Thiên Đảo.
Cũng như vậy, Thanh Thiên thánh nhân cũng nhân cơ hội lặng lẽ rời đi.
Chiến trường này, chỉ còn lại bóng người kim quang và Sở Duyên đứng.
Hai bóng người, một người toàn thân nở rộ kim quang, một người toàn thân nở
rộ thần quang, ở phía xa đối diện nhau.
Hai hào quang va chạm, triệt tiêu lẫn nhau.
Hào quang va chạm nhau, người nào cũng không bại người nào.
Nhưng luận về khí thế, Sở Duyên yếu hơn bóng người kim quang không chỉ
một đoạn.
“Chuyện xấu sao? Thú vị.”
Bóng người kim quang nhìn chằm chằm Sở Duyên, giống như cảm thấy rất có
hứng thú.
“Thiên Đạo Tiên giới sao?”
Sở Duyên cũng đang nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thiên Đạo Tiên giới.
Thiên Đạo Tiên giới, tính ra là lãnh đạo trực tiếp của quý danh Thiên Đạo hắn.
“Đúng vậy, ngươi rất thú vị, ta thực sự không ngờ tới, trong khoảng thời gian ta
ngủ say, Tiên giới xuất hiện một vị hỗn độn thánh nhân, thực sự khá lắm. Lúc
trước nhìn thấy một thánh nhân, có thể nắm giữ kiếm đạo, ta đã rất kinh ngạc,
không ngờ tới còn có người tồn tại như ngươi.”
Bóng người kim quang “Thiên Đạo Tiên giới” thản nhiên nói.
“Cho nên ngươi có ý gì, thương tổn đệ tử của ta, tính kế theo hầu của ta.”
Tuy khí thế của Sở Duyên kém đối phương, nhưng giọng nói của hắn không yếu
chút nào.
Toàn thân hắn là thần quang sáng như ngọc, không ngừng lóe lên, giống như
một ngôi sao thần bí mà huyền diệu.
“Biến số không nên tồn tại ở Tiên giới, nếu ngươi sớm rời khỏi Tiên giới thì
được, nhưng ngươi kéo đến tận bây giờ.”
“Ngươi đã kéo tới tận bây giờ, vậy ngươi cũng không cần đi.”
Thái độ của bóng người kim quang “Thiên Đạo Tiên giới” không che giấu chút
nào biểu đạt ra.
“Không cần đi sao? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh giữ ta lại hay không.”
Sở Duyên nói câu này xong, thần quang trên người bắt đầu điên cuồng tăng vọt,
hắn mở chiến lực hạng nặng, chuẩn bị dốc toàn lực chiến đấu…
…
Trên bầu trời Nam Thiên Châu.
Sở Duyên mở quý danh thần quang, triển khai toàn bộ võ trang, dựa vào tư thái
cường đại đi nghênh chiến Thiên Đạo Tiên giới.
Trái lại Thiên Đạo Tiên giới vẫn có vẻ thản nhiên hờ hững với những chuyện
này.
Giống như căn bản không thèm để ý tới Sở Duyên.
Hay là nói, cảm thấy tùy ý có thể bắt được Sở Duyên, cho nên không để trong
lòng.
“Ngươi thực sự không tệ, hỗn độn thánh nhân, thực lực rất không tệ, nếu ngươi
lại đi về trước nửa bước, ta thực sự không thể làm gì được ngươi, đáng tiếc
ngươi không đi được nửa bước kia.”
Thiên Đạo Tiên giới bình tĩnh nói xong, lời nói của hắn ta khiến Sở Duyên đang
chuẩn bị chiến đấu cảm thấy giật mình.