Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1216

Hỗn độn thánh nhân lại tiến về trước nửa bước sao?

Trên hỗn độn thánh nhân là cảnh giới gì?

Đại đạo thánh nhân!

Tiến lên trên nửa bước, là nửa bước đại đạo thánh nhân?

Thiên Đạo Tiên giới này là nửa bước đại đạo thánh nhân sao?

Nếu như đối phương thực sự là nửa bước đại đạo thánh nhân, vậy việc vui của

hắn lớn lắm.

Sở Duyên chưa bao giờ nghĩ tới đối phương là nửa bước đại đạo thánh nhân.

Hắn cho rằng đối phương cùng lắm là hỗn độn thánh nhân đỉnh phong, như vậy

hắn cũng có sức đánh một trận.

Nhưng nếu vượt qua phạm vi hỗn độn thánh nhân, như vậy hắn và đối phương

tuyệt đối không cùng một cấp độ.

Sở Duyên biết rất rõ điểm này!

Quý danh thần quang có trạng thái vô địch, nhưng giới hạn ở dưới hỗn độn

thánh nhân, vượt qua vậy thì không phải vô địch.

“Trốn sao?”

Trong lòng Sở Duyên bối rối một lúc, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Nếu hắn muốn trốn, với thực lực của hắn tuyệt đối có thể trốn.

Cho dù là nửa bước đại đạo thánh nhân, cũng không ngăn được hắn.

Nhưng hắn không thể trốn, nếu hắn chạy thoát, những đệ tử của hắn tuyệt đối sẽ

gặp tao ương.

Cho dù hắn muốn trốn, cũng phải chống đỡ một thời gian, chống đỡ đến khi

đám đệ tử của hắn rời khỏi Tiên giới.

Đúng vậy, Sở Duyên đã làm ra quyết định, để những đệ tử này tạm rời khỏi

Tiên giới, quay về hạ giới.

Thiên Đạo Tiên giới có thực lực nửa bước đại đạo thánh nhân, hắn không bảo

vệ được các đệ tử, đợi Thiên Đạo Tiên giới thu phục hắn, tuyệt đối sẽ ra tay với

đám đệ tử.

Cho nên hắn phải để đám đệ tử rời đi trước.

Sở Duyên im lặng phân ra chút tinh thần, trở về bên tiểu hiệu thần quang, đi nói

với đám đệ tử ở Ẩn Thiên Đảo.

Mà chính hắn thì chuẩn bị chiến đấu với Thiên Đạo Tiên giới.

“Phân tán tinh thần sao? Là chuẩn bị phân đi đâu?”

Thiên Đạo Tiên giới rất nhạy bén nhận ra được mờ ám của Sở Duyên.

Hắn ta giơ tay muốn chặn lại chút tinh thần của Sở Duyên.

Sao Sở Duyên có thể để đối phương được như ý nguyện, đánh ra thần quang,

ngăn Thiên Đạo Tiên giới lại.

Ánh mắt Thiên Đạo Tiên giới lạnh lùng, không chặn tinh thần kia nữa, trực tiếp

đánh về phía Sở Duyên, muốn trấn áp Sở Duyên.

Sở Duyên cũng hoàn toàn không sợ, quay người xông lên trước, chiến đấu với

Thiên Đạo Tiên giới.



Cùng lúc đó, bên Ẩn Thiên Đảo.

Tiểu hiệu thần quang đạt được một chút tinh thần của Sở Duyên lúc này bắt đầu

di chuyển, bảo Diệp Lạc mới trở về tiến vào điện, nói rõ tình huống.

Nhưng mà vẻ mặt Diệp Lạc mơ hồ.

Hắn ta vừa mới trở về, không phải sư tôn đang đại chiến với Thiên Đạo Tiên

giới sao?

Vậy người trước mặt hắn ta là ai đây?

“Sư, sư tôn, người nào mới là người chân chính?”

Diệp Lạc mê mang hỏi.

“Đây chỉ là một pháp tướng của sư tôn mà thôi! Hiện giờ ngươi đừng hỏi nhiều

như vậy, mau chóng bảo các đệ tử rời khỏi Tiên giới, cho dù không rời khỏi

Tiên giới cũng phải ẩn nấp thật kỹ. Lạc Nhi, nhiệm vụ của ngươi là di chuyển

Ẩn Thiên Đảo tới Thái Huyền Giới, động tác phải nhanh một chút!”

Tiểu hiệu thần quang không có tâm tư giải thích đủ loại chuyện với Diệp Lạc.

Pháp, pháp tướng?

Diệp Lạc vẫn có chút mơ hồ.

Nhưng hắn ta không khó đoán ra.

Chân thân của sư tôn đang ở bên kia đại chiến với Thiên Đạo Tiên giới sao? Bởi

vì không nắm chắc thắng, mới tới bảo hắn ta rời đi trước?

“Sư tôn, người không nắm chắc thắng được Thiên Đạo Tiên giới sao?”

Diệp Lạc còn đang hỏi.

“Thiên Đạo Tiên giới là nửa bước đại đạo thánh nhân, vi sư chỉ đang kéo dài

thời gian, động tác của ngươi phải nhanh một chút, chút tinh thần này của vi sư

cần trở về, nếu không không thể phát huy được toàn lực.”

Tiểu hiệu thần quang nói một câu như vậy.

Hắn bất chợt nhắm mắt ngồi xuống, chút tinh thần này quay trở về bên chiến

trường.

Diệp Lạc đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Sư tôn căn bản không nắm chắc, thậm chí có thể nói không đánh lại được Thiên

Đạo Tiên giới.

Sở dĩ vẫn đang đánh với Thiên Đạo Tiên giới, chỉ vì muốn kéo dài thời gian cho

bọn họ chạy trốn?

Diệp Lạc nắm chặt hai tay, hắn ta đã thành thánh.

Nhưng hắn ta vẫn không giúp được sư tôn!

Thậm chí khi gặp phải nguy hiểm, đều cần sư tôn tranh thủ thời gian cho bọn họ

mới có thể thoát đi.

Diệp Lạc hít sâu một hơi, hắn ta rất muốn làm gì đó.

Nhưng hắn ta biết, hắn ta không làm được gì, nếu hắn ta tùy tiện chạy trở về

giúp sư tôn, không những không giúp được sư tôn, thậm chí có khả năng liên

lụy tới sư tôn.

Hơn nữa, đến lúc đó cả Vô Đạo Tông đều bị sự cố chấp của hắn ta làm liên lụy!

Ngay khi Diệp Lạc hoảng hốt.

Bùm bùm!

Trên bầu trời bên ngoài, từng tiếng vang rất to truyền tới.

Diệp Lạc nhướng mày, lập tức đi ra ngoài, xem bên ngoài.

Chỉ thấy trên bầu trời bên ngoài, từng hắc vụ tràn ngập mà ra, tất cả tầng mây

đều bị cắn nuốt.
Bình Luận (0)
Comment