Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1222

Trong trường hà kiếm đạo, Ẩn Thiên Đảo trôi nổi trong khắp ngõ ngách, lúc

này ở trong Ẩn Thiên Đảo, các đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập lại.

Lúc này bọn họ đang thảo luận hăng say.

“Chẳng lẽ đại sư huynh còn nói chưa đủ rõ ràng sao? Thiên Đạo Tiên giới muốn

tiêu diệt Vô Đạo Tông chúng ta! Sư tôn đang đại chiến với Thiên Đạo Tiên giới,

cho chúng ta thời gian chạy trốn, sau đó đại sư huynh mới dẫn chúng ta tới nơi

này!”

“Sư tôn đang huyết chiến! Sáng tạo thời gian cho chúng ta chạy thoát, chúng ta

thực sự chạy thoát, như vậy không làm thất vọng công ơn nuôi dưỡng, ân tình

bồi dưỡng của sư tôn sao?”

“Thả ta trở về, cho dù chết ta cũng cần phải chiến đấu với sư tôn, bộ dạng này

tính là gì?”

Không ít đệ tử của Vô Đạo Tông đều biểu hiện vô cùng nóng lòng.

Nhất là đám Tô Càn Nguyên, đáng sợ nhất.

Đối với bọn họ mà nói, sư tôn như phụ mẫu tái sinh của bọn họ, nếu như không

có sư tôn, thì không có bọn họ.

Bọn họ không thể tiếp nhận để sư tôn đang huyết chiến, bọn họ thì chạy trốn.

Cho nên bọn họ muốn xông về, đi theo sư tôn cùng chiến đấu.

“Đều bình tĩnh cả đi, sư tôn kéo dài thời gian cho chúng ta chạy trốn, nếu chúng

ta trở về, như vậy không phải có lỗi với hành động của sư tôn sao?”

Tử Tô vô cùng bình tĩnh nói.

“Tử Tô! Muội nói như vậy, muội không thấy thẹn với sư tôn sao?”

Tô Càn Nguyên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tử Tô, man hoang chi khí từ

trên người hắn ta biểu lộ ra.

Lúc này, hắn ta giống như một con mãnh thú.

“Vậy huynh muốn thế nào?”

Tử Tô không sợ chút nào, đối diện với Tô Càn Nguyên, quanh người lóe lên tử

quang, khí thế cũng phóng thích ra.

Hai người đứng sóng đôi, khiến bầu không khí lập tức trở nên ngưng kết lại.

“Tam sư huynh, tất cả mọi người là đồng môn, tỉnh táo trước đã!”

“Thập sư muội, muội đừng như vậy, tam sư huynh chỉ lo lắng cho sư tôn mà

thôi.”

“Đúng vậy, tất cả mọi người là đồng môn, nếu như chúng ta vì chuyện này mà

trở mặt với nhau, sư tôn biết rõ sẽ không vui.”

Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông nhao nhao tiến lên khuyên can.

Tô Càn Nguyên và Tử Tô hoàn toàn không để ý tới khuyên can, nhìn chằm

chằm đối phương.

“Quậy đủ chưa?”

Đúng lúc này, một giọng nói nhạt nhẽo vang lên.

Giọng nói này truyền đến, khiến thế giằng co giữa Tô Càn Nguyên và Tử Tô lập

tức tan rã.

Chỉ thấy Diệp Lạc từ đằng xa chậm rãi hàng lâm, rơi xuống trong tông.

Diệp Lạc xuất hiện, chỉ trong nháy mắt khiến Tô Càn Nguyên và Tử Tô không

dám đứng sóng đôi.

“Sao thế, không đánh nữa à? Nhìn dáng vẻ các ngươi, không phải muốn đánh

nhau sao? Đánh đi, còn thất thần làm gì.”

Diệp Lạc thờ ơ nhìn hai người, mở miệng răn dạy.

Tô Càn Nguyên và Tử Tô đâu dám phản bác cái gì, cúi đầu không nói một lời.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc chẳng muốn nói thêm cái gì.

Hắn tiến về trước mấy bước.

“Chuyện của sư tôn không cần nói nữa, trước mắt sư tôn còn chưa bị đánh bại,

việc cấp bách của chúng ta hiện giờ, là siêng năng tập luyện, sớm ngày chứng

đạo.”

“Các ngươi thử nghĩ mà xem, nếu bây giờ xảy ra việc này, chúng ta đều là thánh

nhân, sao cần phải chạy trốn? Cần sư tôn tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy

trốn ư?”

Ánh mắt Diệp Lạc nhìn lướt qua các đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông, chậm

rãi nói.

Nghe thấy những lời này, các đệ tử của Vô Đạo Tông đều nắm chặt tay.

Xét đến cùng, vẫn là bọn họ quá yếu.

Nếu như lúc này bọn họ có được thực lực của thánh nhân, vậy bọn họ có thể đi

theo sau sư tôn, chiến đấu cùng với sư tôn.

“Hiện giờ các ngươi còn muốn đánh muốn giết, muốn ra ngoài tử chiến không?

Có tinh lực này, còn không mau cút về tu luyện, tranh thủ sớm ngày chứng

đạo!”

Lần này trong giọng nói của Diệp Lạc mang theo ý quát lớn.

Đám đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông nghe thấy thế, trầm mặc một lát.

Ngay sau đó không nói một lời, nhao nhao quay trở về bên khu vực đệ tử cư trú.

Nhìn xung quanh lập tức yên tĩnh lại, lúc này Diệp Lạc mới nhẹ nhàng thở ra,

hắn ta xoa mi tâm mình, cảm thấy đầu đau nhức.

Chuyện bên sư tôn, chuyện bên trường hà kiếm đạo, còn có chuyện của Ẩn

Thiên Đảo, cả một đống chuyện cùng một chỗ khiến hắn ta cảm thấy hơi mệt

mỏi.

“Sư tôn…”

Diệp Lạc lẩm bẩm.

Hắn ta đi tới đại điện tông chủ, muốn đẩy cửa đại điện tông chủ ra, nhìn xem

pháp tướng lúc trước của sư tôn còn không.

Hắn ta mới đẩy cửa đại điện tông chủ ra, thì gặp tiểu hiệu thần quang của Sở

Duyên đang đi ra.

“Sư, sư tôn?”

Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, ngơ ngác hỏi.

“Lạc Nhi, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”

Sở Duyên nhìn thấy Diệp Lạc đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng thở ra hỏi.

“Sư tôn, người không sao chứ? Đệ tử, đệ tử là nói bên bản tôn của người.”

Diệp Lạc bước nhanh tới, vội vàng hỏi
Bình Luận (0)
Comment