“Không sao, bản tôn của vi sư và Thiên Đạo Tiên giới không phân thắng bại,
trong khoảng thời gian ngắn dây dưa ở đó, các ngươi cũng không cần phải sợ
hãi, Thiên Đạo Tiên giới không rảnh, trái lại Lạc Nhi, nơi này là nơi nào?”
Sở Duyên rất tò mò.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời đều là một vùng đen kịt, không có
thứ gì.
Hắn không rõ nơi này là nơi nào.
Diệp Lạc nghe thấy thế, lúc này giải thích cho sư tôn nhà mình.
Nói hết chuyện hắn ta mở trường hà kiếm đạo, cùng với nhét Ẩn Thiên Đảo vào
trong trường hà kiếm đạo ra.
Sở Duyên lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong, hắn im lặng gật đầu, cảm thấy vô
cùng hài lòng với sự thông minh của Diệp Lạc.
Hắn vốn bị ép bất đắc dĩ, muốn đưa Ẩn Thiên Đảo về Thái Huyền Giới.
Nhưng hiện giờ có lựa chọn càng tốt hơn, đương nhiên là không thể tốt hơn
được.
Trường hà kiếm đạo là chỗ của kiếm đạo.
Kiếm đạo ở trong hư vô hỗn độn, không chỗ nào không có, chuyện này đại biểu
trường hà kiếm đạo có thể biến hóa ở bất cứ chỗ nào, sau này muốn đưa Ẩn
Thiên Đảo về Tiên giới, vậy thì thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng sau khi nghe xong, Sở Duyên lại mở hiện trạng nhân vật ra xem. Hắn
muốn tiến thêm một bước xác định, những đệ tử bảo bối của hắn đều không sao.
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi rời khỏi Tiên giới.]
[Đại đệ tử Diệp Lạc của ngươi ngộ đạo, mở trường hà kiếm đạo, trở thành kiếm
đạo chi chủ.]
[Nhị đệ tử Trương Hàn của ngươi xông nhầm vào bí cảnh chuẩn thánh, đạt được
truyền thừa, đạo hạnh bành trướng.]
[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi rời khỏi Tiên giới.]
[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi trong mơ hồ đạt được ý chí thần bí trợ
giúp, cơ thể sinh ra lột xác.]
[Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết của ngươi rời khỏi Tiên giới.]
[Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết của ngươi…]
…
[Đệ tử thứ 15 Thao Thế của ngươi bị đại yêu Tiên Đế tập kích] x254.
[Đệ tử thứ 15 Thao Thế của ngươi bị tu sĩ Tiên Đế tập kích] x125.
[Đệ tử thứ 16 Trần Quân của ngươi rời khỏi Tiên giới.]
[Đệ tử thứ 16 Trần Quân của ngươi lĩnh ngộ văn chi đại đạo, ngưng tụ đạo quả
Kim Tiên, bước vào cảnh giới Kim Tiên.]
…
Chuyện này…
Mỗi đệ tử đều rời khỏi Tiên giới, vì sao lão nhị và tiểu thập ngũ còn chưa đi?
Hơn nữa tiểu thập ngũ còn đang bị đánh?
“Lạc Nhi, Hàn Nhi và Tiểu Thao Thế đâu?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi một câu.
Diệp Lạc: “…”
Xong đời, lúc ấy hắn ta chỉ nhớ rõ Lý Thành, đưa Lý Thành và thế lực dưới
trướng chuyển vào trường hà kiếm đạo xong, sau đó chạy trốn mất.
Hắn ta bỏ quên Trương Hàn và Thao Thế rồi…
…
Trước đại điện tông chủ.
Diệp Lạc cúi đầu, hắn ta không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ta, hắn ta có thể nói mình đã quên sao?
Hắn ta không thể nói nên lời.
Nói một cách chính xác, chính hắn ta đều xấu hổ mở miệng.
Hắn ta đều có thể tưởng tượng ra bức hình đó.
Có lẽ tên tiểu tử Thao Thế không quay lại tìm Ẩn Thiên Đảo, nhưng tên tiểu tử
Trương Hàn sẽ.
Khi Trương Hàn một đường gian khổ giết về hư vô chi hải, phát hiện một vùng
trống rỗng, có thể mê mang hay không.
Diệp Lạc nghĩ tới bức hình đó, muốn cười nhưng không dám cười.
Dù sao chuyện này cũng là lơ là của hắn ta.
“Đã quên sao?”
Sở Duyên nhìn ra được, hắn hơi nâng mắt, có chút bất đắc dĩ.
“Vâng…”
Diệp Lạc vô cùng khó xử trả lời.
“Thôi quên đi, lúc này Thiên Đạo Tiên giới cũng không thể động đậy, quên thì
quên, dù sao sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.”
Sở Duyên cũng hết nói nổi, nhưng hắn không nói gì, xua tay nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc còn định nói gì đó, bỗng nhiên trong lúc
này, Sở Duyên như nhận ra được gì, hắn sửng sốt một lát. Sau đó vội vàng mở
miệng, ngắt lời Diệp Lạc định nói gì đó.
“Lạc Nhi, tóm lại là chuyện của Vô Đạo Tông, tất cả đều giao cho ngươi xử lý.
Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tông chủ đời thứ hai của Vô Đạo Tông, quản
lý cả Vô Đạo Tông.”
“Vi sư đã nhận ra có chút không thích hợp, tinh thần cần phải rời đi, còn lại giao
cho ngươi. Lạc Nhi, trăm ngàn lần đừng cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”
Bên quý danh thần quang của Sở Duyên cảm nhận được biến hóa khác thường ở
ngoài Tiên giới, lúc này hắn chuẩn bị triệu tập một nửa tinh thần quay về quý
danh.
Trước khi đi, hắn còn muốn truyền vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông cho Diệp
Lạc.
Trước mắt hắn đã không thể làm tông chủ này nữa, chẳng bằng nhường vị trí
cho Diệp Lạc.
Diệp Lạc vốn có được năng lực quản lý cả tông môn, hắn nên sớm truyền ngôi.
Chỉ có điều không ngờ tới trước mắt đã tới thời cơ, hắn cũng truyền vị trí cho
Diệp Lạc.
Sau khi Sở Duyên nói xong, thì triệu tập tinh thần rời đi.
Tiểu hiệu thần quang lập tức ngồi khoanh chân trên đất, nhắm chặt mắt.
…
[Chưa xong còn tiếp.]