“Hả? Chẳng lẽ Tiên giới xảy ra chuyện gì sao? Nếu không thì sao lại có loại
cảm giác này.”
Thiên Đạo Tiên giới cảm thấy Tiên giới xảy ra vấn đề trước tiên.
Dù sao căn bản của hắn ta là Tiên giới.
Có thể khiến hắn ta cảm thấy bất an, tám chín phần mười là Tiên giới xảy ra vấn
đề.
Nhưng Thiên Đạo Tiên giới nhìn xung quanh một lát, phát hiện Tiên giới căn
bản không gặp chuyện không may, toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiên giới không có bất cứ náo động gì, nhưng vì
sao lại có loại cảm giác này?”
Thiên Đạo Tiên giới cảm thấy khó hiểu.
Hắn ta hoàn toàn không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới.
Sau khi do dự một lát, hắn ta không thèm để ý tới.
Nhắm mắt lại tu luyện.
…
Bên kia, trong trường hà kiếm đạo, chỉ trong nháy mắt, đã gần một năm trôi
qua.
Ẩn Thiên Đảo, trong đại điện tông chủ.
Từng trận đạo âm truyền ra, Tô Càn Nguyên ở bên trong bịt chặt hai mắt, dốc
toàn lực tu hành.
Sở Duyên ở bên cạnh thì chậm rãi giảng đạo.
Giảng đạo, đồng thời hắn cũng dùng tiểu hiệu thần quang, xem xét hiện trạng
nhân vật của Tô Càn Nguyên.
[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi nghe đạo âm của ngươi, đạo hạnh phình
to] x64.
[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi nghe đạo âm của ngươi, hiểu ra chiến chi
đạo tâm.]
[Tam đệ tử Tô Càn Nguyên của ngươi nghe đạo âm của ngươi, lĩnh ngộ…]
…
Còn tạm, lão tam này đang vững bước tăng lên.
Rất không tệ.
Có lẽ thêm một thời gian nữa sẽ trở thành chuẩn thánh đỉnh phong.
Nhưng khiến Sở Duyên rất kinh ngạc một chuyện.
Lúc trước nhìn Tô Càn Nguyên, trong hiện trạng nhân vật của hắn ta, khắp nơi
đều là “ý chí trong mơ hồ trợ giúp”, hiện giờ ở chỗ hắn, vẫn luôn không thấy
những lời này.
Chẳng lẽ những ý chí này kiêng kị hắn, cho nên hắn ở đây không dám tới gần?
Sở Duyên không khỏi nghĩ tới điểm này.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ nhiều những chuyện này có được hay không, mà lập
tức nhìn về phía Tô Càn Nguyên, hắn rất muốn biết, trước mắt Tô Càn Nguyên
cách thánh nhân còn xa lắm không.
Cho nên hắn đánh thức Tô Càn Nguyên, hỏi ra.
Đối với câu hỏi của Sở Duyên, đương nhiên là Tô Càn Nguyên chỉ có thể ngoan
ngoãn trả lời.
“Khởi bẩm sư tôn, hiện giờ đệ tử cách thánh nhân còn một khoảng xa, chỉ sợ
trong khoảng thời gian ngắn, không thể đột phá thành thánh nhân.”
Chỉ nghe Tô Càn Nguyên nói như vậy.
“Hả? Như vậy à… Thôi, không có chuyện gì, ngươi tiếp tục nghe đạo đi.”
Sở Duyên trầm ngâm một lát, gật đầu.
“Vâng, sư tôn, nhưng mà sư tôn, đệ tử, đệ tử có thể hỏi người một vấn đề nho
nhỏ được không?”
Tô Càn Nguyên vốn định tiếp tục nghe đạo, nhưng nghĩ lại, lại có ý nghĩ khác
hiện lên, không khỏi nhỏ giọng mở miệng.
“Hỏi đi, Càn Nguyên ngươi có vấn đề gì sao?”
Sở Duyên nhíu mày, tò mò hỏi.
“Chuyện đó sư tôn, địa vị của đệ tử ở trong lòng sư tôn, có bằng đại sư huynh
hay không?”
Tô Càn Nguyên sờ đầu, hỏi.
“Hả? Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, nói.
Trong đám đệ tử, đúng là Diệp Lạc thân thiết với hắn nhất, cũng là đệ tử được
hắn coi trọng nhất.
Nhưng đối với bên ngoài mà nói, hắn đều đối xử công bằng với các đệ tử.
Sao lão tam này có thể nhìn ra được, hắn thân thiết với Diệp Lạc nhất?
“Đại sư huynh thành thánh nhanh như vậy, chắc chắn cũng là ngộ đạo từ bên sư
tôn, hiện giờ sư tôn bảo ta tới, ta ngộ đạo lại chậm như vậy, sư tôn như vậy
không phải là bất công sao?”
Tô Càn Nguyên hơi ấm ức nói.
Theo ý hắn ta, đại sư huynh ngộ đạo như có thần trợ giúp, nhanh chóng thành
thánh.
Trước mắt hắn ta lại chậm như vậy.
Chắc chắn là sư tôn cho hắn ta bữa tiệc nhỏ, cho đại sư huynh bữa tiệc to.
Cho nên hắn ta mới chậm như vậy.
Hơn nữa rất lâu trước đây, sư tôn căn bản không giảng đạo, đều trực tiếp
“truyền đạo”, sau đó tự bọn họ ngộ ra.
Loại giảng đạo hiện giờ, rõ ràng hiệu quả càng nhỏ.
“Bất, bất công?”
Chuyện này khiến Sở Duyên không còn lời nào để nói.
Hắn đối với Diệp Lạc, chẳng phải lúc đó cũng giảng đạo như vậy sao?
Hiện giờ giảng cho Tô Càn Nguyên, không phải đều như nhau cả à?
Sao lại bảo hắn bất công.
“Sư tôn, ta cũng muốn ăn bữa tiệc lớn!”
Tô Càn Nguyên ấm ức nói.
“Cái gì muốn ăn bữa tiệc lớn, rốt cuộc ngươi muốn nghe vi sư giảng đạo
không?”
Sở Duyên cũng bị chọc tức mà nở nụ cười.
Lão tam này, sao lá gan lớn như vậy, còn nói cái gì mà muốn ăn bữa tiệc lớn.
“Sư tôn, đệ tử muốn sư tôn truyền đạo?”
Tô Càn Nguyên đúng là gan lớn.
“Truyền đạo? Truyền đạo như thế nào?”
Sở Duyên mơ hồ.
Hắn còn có kỹ năng này từ lúc nào thế? Chính hắn đều không biết.
Nghe thấy những lời này, Tô Càn Nguyên vội vàng cẩn thận mở miệng, nói với
Sở Duyên.
Sau khi Sở Duyên nghe xong, lập tức hiểu ra.
Hóa ra cái gọi là truyền đạo, chính là bảo hắn lừa gạt.