Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1234

Lão tam này nghĩ cái quái gì thế?

Hắn có tiếng cũng có miếng giảng đạo cho thì không cần, cứ thích hắn lừa gạt

cơ?

Còn cảm thấy lừa gạt mới càng tốt hơn?

Gương mặt Sở Duyên đều đã âm trầm.

Chuyện này tính là gì.

“Cho nên lão tam, ngươi muốn vi sư truyền đạo sao?”

Gương mặt Sở Duyên âm trầm, nói.

“Chuyện đó, chuyện đó, khụ khụ…”

Tô Càn Nguyên không biết nên mở miệng thế nào, nhưng hắn ta nhếch miệng

cười, ý đã vô cùng rõ ràng.

“Được thôi, ngươi muốn vi sư truyền đạo đúng không? Vậy vi sư sẽ truyền đạo

cho ngươi, ngươi ngồi yên đi.”

Sở Duyên tức không chịu được, rõ ràng phải lừa gạt Tô Càn Nguyên, nhưng

nhất định lại nói lừa gạt của hắn mới có tác dụng.

Vậy hắn sẽ lừa gạt một lát.

Hắn không tin, lão tam này có thể ngộ ra được gì từ bên trong.

Nhưng Sở Duyên không định bây giờ đi lừa gạt, hắn định để tiểu hiệu thần

quang tới chơi với Tô Càn Nguyên.

Quý danh mở ra giảng đạo cho Tử Tô, Tô Càn Nguyên này muốn kéo dài tiết

tấu thành thánh, vậy hắn sẽ nâng đỡ Tử Tô!



Trong đại điện tông chủ.

Lúc này, trong đại đạo vẫn là từng trận đạo âm truyền ra.

Chẳng qua người nghe đạo không phải là Tô Càn Nguyên, mà là Tử Tô.

Mà Tô Càn Nguyên lúc này, được Sở Duyên mở ra tiểu hiệu thần quang, dẫn tới

thiên điện.

Nói một cách hoa mỹ chính là, khiến Tô Càn Nguyên hiểu rõ một chút, cái gọi

là “truyền đạo” rốt cuộc có ích lợi gì.

Dù sao Sở Duyên hơi tức giận.

Nghiêm túc nghe giảng đạo thì không cần, cứ thích hắn lừa gạt, vậy hắn muốn

nhìn xem, rốt cuộc lão tam này có thể lĩnh ngộ ra được gì từ trong lừa gạt của

hắn.

Trái lại Tô Càn Nguyên vẫn luôn không cảm thấy có gì, hắn ta vô cùng vui vẻ,

cảm thấy sư tôn cho hắn ta bữa tiệc lớn.

Bữa tiệc nhỏ ở bên chủ điện, Tô Càn Nguyên này khinh thường ăn!

Muốn ăn thì phải ăn bữa tiệc lớn!

“Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong.”

Tô Càn Nguyên xoa hai tay, vô cùng chờ mong nói.

“Chuẩn bị xong rồi hả? Vậy ngươi đợi một lát.”

Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ, hắn hít sâu một hơi, bắt đầu suy tư.

Suy tư làm thế nào lừa gạt Tô Càn Nguyên.

Đúng vậy.

Hắn tính toán lại biên soạn những lời lừa gạt, đảm bảo độ tươi mới.

Trái lại hắn muốn nhìn xem Tô Càn Nguyên còn có thể lĩnh ngộ ra được gì.

“Vâng, sư tôn.”

Tô Càn Nguyên không dám nói thêm cái gì, ngoan ngoãn đứng ở đó, lẳng lặng

chờ đợi.

“Ừm… Càn Nguyên, vi sư lại hỏi ngươi, ngươi có hiểu biết về phương pháp

chứng đạo của vu tộc không?”

Sở Duyên trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi mở miệng, rõ ràng cho thấy nghĩ

tới gì đó, cho nên định bắt đầu lừa gạt.

“Hồi bẩm sư tôn, từng có hiểu biết, trong mơ hồ những ý chí này từng nói với

đệ tử, đệ tử cần bắt chước con đường của đại thần Bàn Cổ, sau đó chứng đạo.”

Tô Càn Nguyên nghĩ một lát, sờ đầu nói.

“Bàn Cổ? Bàn Cổ chứng đạo, đi chính là dĩ lực chứng đạo chi lộ, con đường

này vô cùng gian nan, cho dù là Bàn Cổ năm đó cũng không thành công, ngươi

lại muốn bắt chước, chẳng lẽ ngươi cảm thấy tư chất của ngươi, đủ vượt qua

Bàn Cổ?”

Sở Duyên nói ra những lời như vậy theo bản năng.

Những lời này vang lên, Tô Càn Nguyên sờ đầu, trầm mặc.

Hắn ta không biết nên trả lời như thế nào.

Tri thức đối với phương diện này, hắn ta gần như không biết, tin tức biết rõ đều

là ý chí trong mơ hồ nói với hắn ta.

Còn hắn ta có thể vượt qua Bàn Cổ hay không…

Hắn ta cảm thấy, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Hắn ta không biết đại thần Bàn Cổ, nhưng từ trong rất nhiều dấu vết để lại,

không khó nhìn ra vị đại thần Bàn Cổ này, từng là ánh sáng một thời đại.

Hắn ta lấy gì so được với người này, không phải là tìm tai vạ sao?

“Sư tôn, đệ tử…”

Tô Càn Nguyên trầm mặc rất lâu, vừa định nói gì đó.

Hắn ta còn chưa kịp nói xong, đã bị Sở Duyên mở miệng ngắt lời.

“Huống hồ ngươi và Bàn Cổ, căn bản không giống nhau, những ý chí này hơn

phân nửa là đám đồ chơi của vu tộc, căn nguyên của vu tộc bọn họ, chỉ là 12

giọt tinh huyết của Bàn Cổ biến thành.”

“Bàn Cổ chân chính không phải giống như ngươi, không linh hồn, toàn bộ đều

dựa vào cơ thể, Bàn Cổ chân chính là một người tập hợp đủ cơ thể, thần hồn…

Là một đại pháp lực giả, ngươi đâu thể so sánh được.”

Chỉ nghe Sở Duyên nói những lời này với Tô Càn Nguyên.

Chuyện này không phải là Sở Duyên lừa gạt Tô Càn Nguyên.

Mà là ở trong tiểu hiệu thần quang của hắn, có ghi lại những tin tức này, cho

nên hắn mới biết.

Mà Tô Càn Nguyên ở đối diện lẳng lặng nghe Sở Duyên giảng những lời này.

Đợi Sở Duyên nói xong, hắn ta rơi vào trầm tư, giống như đang tự hỏi những lời

này.

Sở Duyên không quấy rầy, mà cho Tô Càn Nguyên đủ thời gian suy nghĩ.

Khoảng một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Càn Nguyên cũng hoàn hồn, nhìn về phía

sư tôn nhà mình.
Bình Luận (0)
Comment