“Vậy, vậy xin hỏi sư tôn, đạo của đệ tử ở phương nào?”
Đôi mắt Tô Càn Nguyên sáng rực, hỏi.
Hắn ta cảm thấy nếu sư tôn nhà mình nói những lời này, vậy thì đại biểu sư tôn
nhà mình nhất định biết, con đường của hắn ta ở đâu.
“Đạo của ngươi, không phải ở dưới chân ngươi sao?”
Sở Duyên mở miệng nói.
Tuy đã lâu rồi hắn không lừa gạt người khác, nhưng chuyện này không có nghĩa
hắn không lừa gạt được.
Trái lại, hiện giờ bản lĩnh lừa gạt người khác của hắn tăng lên không ít, bốn chữ
càng ngày càng tăng, đủ để hình dung đại pháp lừa gạt của hắn hiện giờ.
Tô Càn Nguyên ở phía đối diện nghe thấy những lời này, sửng sốt một lát, nhìn
dưới lòng bàn chân mình theo bản năng, nhưng chỉ nhìn thấy sàn nhà của thiên
điện.
Ngay sau đó hắn ta giật mình.
Dưới chân mà sư tôn nói, không phải chỉ đường ở dưới chân hắn ta, mà có ý
khác.
Đạo này, hẳn là tu hành chi đạo của hắn ta.
“Vậy sư tôn, có phải hiện giờ đệ tử không cần làm gì, cứ tiếp tục duy trì tu hành
là được đúng không?”
Tô Càn Nguyên nhìn về phía sư tôn nhà mình, dò hỏi.
“Không thể nói, không thể nói.”
Sở Duyên cười hì hì ra vẻ thần bí.
Hắn chỉ lừa gạt mà thôi, nếu phải nói cụ thể nên làm thế nào, hắn đâu biết được.
Để lão tam này tự mình nghĩ đi.
“Vậy sư tôn…”
Tô Càn Nguyên còn định hỏi gì đó.
Nhưng Sở Duyên vẫn luôn không cho cơ hội này.
“Càn Nguyên, vi sư đã giảng cho ngươi đủ nhiều, kế tiếp phải tự xem chính
ngươi, đừng làm vi sư thất vọng, đây chính là bữa tiệc lớn ngươi muốn.”
Sở Duyên cười mà như không cười nói.
Hắn chẳng muốn tiếp tục lừa gạt lão tam nữa.
Rõ ràng là đuổi người, sau đó chuyên tâm giảng đạo cho Tử Tô.
Còn bên Tô Càn Nguyên này, hắn thường dùng hiện trạng nhân vật nhìn là
được.
Hắn không tin, Tô Càn Nguyên thực sự có thể ngộ ra được gì.
“Hả? Sư tôn, không còn gì nữa sao?”
Tô Càn Nguyên ngây ngẩn cả người, lúc này mới nói mấy câu mà thôi.
Đã hết rồi ư?
Chuyện còn lại phải dựa vào tự mình ngộ ra?
Sư tôn, ta hối hận.
Ta không cần bữa tiệc lớn.
Ta cảm thấy bữa tiệc nhỏ càng thích hợp với ta hơn.
“Đương nhiên, truyền đạo chỉ có thể nói như vậy, đạo, tuyệt đối không thể tả,
nói nhiều vô ích, còn lại dựa vào tự ngươi ngộ ra.”
“Được rồi, Càn Nguyên, tạm lùi về sau đi, vi sư có thể giúp ngươi tới đây thôi.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Chuyện này… Vâng, sư tôn.”
Tô Càn Nguyên không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể chắp tay hành lễ, sau đó
chuẩn bị rời khỏi thiên điện.
Hắn ta xoay người ra ngoài, trong đầu không ngừng vang vọng lời sư tôn nhà
hắn ta nói.
Đạo, chính là dưới chân.
Bàn Cổ chi đạo, khác với hắn ta.
Đạo, tuyệt đối không thể tả.
Của hắn ta là đạo gì?
Luyện thể chi đạo!
Cốt lõi của đạo hắn ta là gì?
Luyện thể!
Ý của sư tôn, là bảo hắn ta kiên trì luyện thể chi đạo, đừng để đạo của người
khác ảnh hưởng tới sao?
Đúng vậy, có lẽ chính là như vậy.
Cần phải đơn thuần đi luyện thể chi đạo, thực sự khi nào mới có thể chứng đạo?
Những ý chí này bảo hắn ta làm, là đi theo con đường của đại thần Bàn Cổ.
Nhưng theo như lời sư tôn nói, rõ ràng không đề nghị hắn ta đi theo con đường
của Bàn Cổ, chuyện này tính ra là xung đột.
Chuyện này xem như là chuyện gì.
Không đúng.
Tô Càn Nguyên đột nhiên sửng sốt một lát, giống như nghĩ tới gì đó.
Hắn ta không phải là đại thần Bàn Cổ, cho nên không thể làm giống như đại
thần Bàn Cổ, vừa có thần hồn, vừa có cơ thể, còn là đại pháp lực giả.
Nhưng hắn ta có thể bắt chước con đường của đại thần Bàn Cổ, từ bên trong mở
ra con đường của mình, mà không phải hoàn toàn bắt chước.
“Sư tôn, ta đã hiểu!”
Tô Càn Nguyên bất chợt xoay người, nhìn về phía Sở Duyên, rống lên một câu
như vậy…
…
Sư tôn, ta đã hiểu!
Những lời này vang vọng trong thiên điện.
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ cảm thấy mơ hồ.
Ngươi đã hiểu sao?
Ngươi đã hiểu cái gì?
Hắn vừa mới lừa gạt xong, ngươi đã hiểu?
Đùa cái gì thế?
Nếu thuận miệng nói hai câu đều có thể hiểu, vậy hắn loại bỏ hết ba cái hiệu của
hắn cho xong!
“Ngươi biết cái gì hả?”
Sở Duyên ngơ ngác hỏi một câu như vậy.
“Đệ tử hiểu ý trong lời nói của sư tôn, đạo của đệ tử ở dưới chân đệ tử!”
Tô Càn Nguyên đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Hắn ta vừa mới nói xong, toàn bộ cơ thể đột nhiên bùng lên kim quang.
Những đường vân ở khắp nơi cơ thể hắn ta, vào lúc này lóe lên hào quang, khí
tức chí cường tràn ngập mà ra.
Khí thế của Tô Càn Nguyên lại càng điên cuồng tăng vọt, trong mắt hắn ta đã
không còn hung ác trước đây, chỉ còn lại bừng tỉnh.
“Sư tôn, đệ tử sắp chứng đạo!”
“Đệ tử không có thần hồn, cho nên cần tự mình đi, đi chứng đạo trước, mong sư
tôn chớ trách, đệ tử đi rồi về ngay!”