Thậm chí hắn ta có loại cảm giác, hắn ta có thể đấu được với đại sư huynh!
Cho nên hắn ta tràn ngập tự tin, có thể trải qua thành thánh chi kiếp.
Tô Càn Nguyên một đường bay về trước, cuối cùng hắn ta thấy được thứ khác ở
trong bóng tối vô cùng vô tận.
Đó là một điện đường.
Một điện phủ trôi nổi ở trong bóng tối.
Loại cảm giác triệu hoán mà hắn ta cảm nhận được, đúng là từ trong điện đường
này truyền ra.
“Đây là nơi nào?”
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, hắn ta muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc điện đường
này là thứ gì.
Nhưng không đợi hắn ta nhìn cho rõ, thì phát hiện điện đường ở trước mắt đã
biến mất.
Đúng vậy, đã biến mất.
Giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại.
Sau khi điện phủ biến mất, một cự nhân rơi vào trong bóng tối vô cùng vô tận.
Cự nhân này cao mấy trăm vạn trượng, tóc đen dài, để trần nửa thân trên, toàn
thân cơ bắp vạm vỡ, lộ ra cảm giác man hoang, hung hãn.
Khiến người ta liếc mắt nhìn một cái, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi từ tận đáy
lòng.
Lúc này Tô Càn Nguyên duy trì kích cỡ người bình thường, hắn ta so với cự
nhân này chênh lệch quá lớn, cao thấp rõ rệt.
“Đây là…”
Tô Càn Nguyên nhìn cự nhân này, hoàn toàn không biết đây là gì.
Hắn ta vốn muốn mở miệng hỏi, nhưng cự nhân kia lại cướp đoạt mở miệng
trước.
“Hậu duệ của Bàn Cổ, Bàn Cự chưởng khống giả lực chi đại đạo ở đây!”
“Sinh linh, nếu ngươi dám phát động tranh giành đại đạo, muốn đoạt đạo, vậy đi
chết đi!”
Tiếng gầm của cự nhân cuồn cuộn, hắn ta giơ cái búa to, muốn đánh chết Tô
Càn Nguyên…
…
Trong bóng tối vô cùng vô tận.
Cự nhân kia vung mạnh búa, đánh về phía Tô Càn Nguyên.
Hắn ta không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, hoàn toàn muốn đánh chết Tô Càn
Nguyên.
Tô Càn Nguyên ở phía đối diện trong lòng kinh hãi, cảm nhận được uy hiếp trí
mạng, hắn ta không dám khinh thường, thi triển pháp tướng thiên địa, cơ thể
biến hóa cỡ người khổng lồ như trước, múa may quả đấm chiến đấu.
Bùm bùm bùm!
Quả đấm của Tô Càn Nguyên va chạm với lưỡi búa, phát ra âm thanh kim thạch
va chạm.
Dưới một kích, toàn bộ cơ thể Tô Càn Nguyên bị đánh lùi mấy trăm bước,
nhưng không tổn hao gì.
Trái lại cự nhân “Bàn Cự” cầm cự phủ trong tay, đứng tại chỗ vẫn không nhúc
nhích.
Sau khi đánh một chiêu xong, Bàn Cự này không phát động công kích, mà nhìn
chằm chằm Tô Càn Nguyên, trong mắt tràn ngập man hoang chi khí.
“Sinh linh, sao trên người ngươi có khí tức của vu tộc?”
Chỉ nghe Bàn Cự hỏi như vậy.
Giọng nói của hắn ta mới vang lên lập tức hóa thành sóng âm cuồn cuộn, chấn
động một vùng khu vực hắc ám.
Ngay cả Tô Càn Nguyên đều bị chấn đắc màng tai ong ong, vô cùng khó chịu.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt hắn ta hoảng hốt, không có cách nào
trả lời câu hỏi của Bàn Cự.
Bàn Cự ở phía đối diện không kiên nhẫn.
“Thôi, nếu ngươi không nguyện ý nói vậy đợi ta chém chết ngươi, sẽ biết được
toàn bộ tin tức!”
Dứt lời, hắn ta vung búa lên đánh về phía Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên đối mặt với nguy hiểm nhanh chóng hoàn hồn, hắn ta vung tay
lên, trên tay cũng xuất hiện một cái búa to, đúng là bảo vật Sở Duyên tặng lúc
trước.
Hắn ta hiểu rõ, người trước mắt chính là thành thánh chi kiếp của hắn ta, tất
phải chiến thắng đối phương, hắn ta mới có thể thành thánh.
Cho nên Tô Càn Nguyên hoàn toàn không khách sáo, quay người đón đánh,
cầm cự phủ trong tay muốn chiến đấu với đối phương.
Hai cự nhân mấy trăm vạn trượng chiến đấu với nhau ở trong bóng tối vô cùng
vô tận.
Mỗi một búa của Bàn Cự đều thế đại lực trầm, rất có xu thế phá vạn pháp, uy
lực của búa này rất cường đại.
Trái lại Tô Càn Nguyên, thực ra búa của hắn ta chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi,
hắn ta không biết búa sẽ có chiêu số gì, cường đại chân chính là cơ thể hắn ta.
Cho nên mỗi lần hắn ta đụng vào búa của Bàn Cự, đều nhân cơ hội đánh một
quyền lên người Bàn Cự, từ đầu tới cuối đều không để ý tới phòng ngự.
Cơ thể hắn ta phòng ngự thực sự quá mạnh, trong tình huống thông thường, dư
uy của búa trong tay Bàn Cự thực sự không thương tổn được tới hắn ta.
Chuyện này cũng dẫn tới trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà Bàn Cự bị Tô
Càn Nguyên cường bạo áp chế.
Tô Càn Nguyên lực áp một Hỗn Độn Ma Thần!!
Bàn Cự kia liên tục bị quả đấm của Tô Càn Nguyên đánh trúng, hắn ta không
thể nhịn được, hắn ta quăng một búa ra, lấy thế vô thượng bức lui Tô Càn
Nguyên.
Ngay sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên.
“Sinh linh, ngươi là vu tộc sao? Vu tộc là hậu duệ của tổ thần ta, theo lý mà nói,
ngươi cũng là hậu duệ của Bàn Cổ ta! Đều là hậu duệ, vì sao ngươi phải khởi
xướng tranh giành đại đạo!”
Bàn Cự trầm giọng nói