Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 1241

Hắn tuyệt đối không cho phép Tô Càn Nguyên chết đi.

“Tổ thần giúp ta!”

Bàn Cự bị buộc nóng nảy, gầm thét một tiếng, khí thể xám mờ sau lưng bay lên

lần nữa.

Khi khí thể này bay lên, khiến vô số kiếm khí ở xung quanh đều tự động tránh

đi, không dám khởi xướng tấn công Bàn Cự.

Bùm bùm…

Khí thể xám mờ này leo lên lưng hắn ta xong, mơ hồ hình thành một nhân ảnh.

Bóng người ngẩng đầu, đang nhìn về phía Sở Duyên.

Sở Duyên không e sợ, nhìn thẳng lại.

Ánh mắt va chạm trong bóng tối.

Sau khi giằng co một lát, Sở Duyên bất chợt ra tay, hắn dốc toàn lực điều động

kiếm khí, đánh về phía bóng người kia, trong lòng hoàn toàn không sợ hãi.

Bùm bùm!

Dưới kiếm khí của Sở Duyên, bóng người xám mờ kia bị chém thành quang hạt,

tiêu tán ra.

Khí thế này vô cùng bá đạo.

Khi Sở Duyên chém chết bóng người xám mờ kia, cho dù là Bàn Cự hay Tô

Càn Nguyên đều ngây dại.

Chuyện này…

Sở dĩ Tô Càn Nguyên ngây người, bởi vì lúc trước khi hắn ta đối mặt với khí

thể màu xám kia, ở trước khí thể đó, hắn ta cảm thấy sợ hãi, trong lòng không

sinh ra một chút ý chí chiến đấu.

Bàn Cự ngây người là vì, vậy mà có người không e sợ ra tay như vậy.

Khí thể này cũng coi như là hình chiếu một chút khí tức của tổ thần hắn ta, tuy

chiến lực không biến hóa nhiều, nhưng không hề nghi ngờ mà nói, một chút khí

tức này đều có lực áp chế tuyệt đối đối với bất cứ sinh linh nào.

Nhưng mà vì sao người này…

Trở tay là chém mất?

“Ngươi còn chiêu số gì, cứ việc lấy ra, nếu không đừng trách bổn tọa không

khách sáo.”

Sở Duyên đứng trên vô số kiếm khí, quan sát Bàn Cự, thản nhiên nói.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Trong đôi mắt Bàn Cự lần đầu tiên lộ ra sợ hãi, nghiến răng nhìn về phía Sở

Duyên hỏi.

“Bổn tọa, Vô Đạo Tông, Sở Duyên.”

Ánh mắt Sở Duyên hờ hững, chậm rãi mở miệng nói một câu như vậy.

“Sở Duyên! Vì sao ngươi phá hoại công bằng tranh giành đại đạo!”

Bàn Cự nghiến răng nghiến lợi, ước gì bây giờ lập tức chạy trốn, nhưng hắn ta

căn bản không làm được.

Tranh giành đại đạo, hắn ta chạy trốn đại biểu hắn ta thua.

Cho nên hắn ta tuyệt đối không thể trốn.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang định mở miệng nói gì đó, nhưng

không đợi hắn mở miệng nói ra, bỗng nhiên trong lúc này, ba bóng người ở bên

ngoài phá tan vô số kiếm khí, xông vào.

Đột nhiên biến cố xuất hiện, đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của đám Sở Duyên.

Ba người cùng nhìn qua, chỉ thấy Tam Thanh bay từ xa tới.

Sở Duyên nhìn thấy Tam Thanh, kinh ngạc vui mừng.

Bàn Cự nhìn thấy Tam Thanh, cũng kinh ngạc vui mừng.

“Thông Thiên đạo hữu, mau tới đây, cùng ta tru sát tên này!”

“Ba vị thánh trật tự, các ngươi cần phải phân xử giúp ta!”

Hai người cùng mở miệng.

Sau khi hai người nói xong thì liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều mang

theo kinh ngạc.

Đây là người gọi người sao?

Trong lòng hai người đều dâng lên ý niệm này.

“Sở đạo hữu!”

Thông Thiên giáo chủ một trong Tam Thanh vội vàng bay tới.

“Thông Thiên đạo hữu, các ngươi tới đây là giúp ta hay giúp hắn.”

Sở Duyên cau mày, hỏi một câu như vậy.

Đương nhiên là hắn lo lắng chuyện này, nếu Tam Thanh tới giúp Bàn Cự, vậy

hắn sẽ gặp phiền phức lớn.

“Sở đạo hữu, ngươi nói gì thế? Đương nhiên là bọn ta giúp ngươi, ngươi ta có

giao tình cỡ nào?”

Thông Thiên giáo chủ nhíu mày nói.

Đối với nghi ngờ của Sở Duyên, hình như hắn ta vô cùng khó chịu.

Hắn ta kết bạn với Sở Duyên không lâu, nhưng vô cùng hợp ý, quan hệ giữa hai

người không tệ lắm.

Nếu không thì Thông Thiên giáo chủ không có khả năng đưa Tru Tiên Tứ Kiếm

cho Sở Duyên.

“Tới giúp ta sao? Vậy thì tốt, mong ba vị giúp đỡ, cùng ta tru sát tên này!”

Sở Duyên nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Bàn

Cự.

Hắn được Tam Thanh trợ giúp, lập tức tràn ngập tự tin.

Có Tam Thanh giúp đỡ, tru sát người này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Người này đỉnh phá thiên, cùng một cấp bậc với Kiếm Ma Thần lúc trước.

Ngày xưa Tam Thanh liên thử với hắn, dễ dàng tru sát Kiếm Ma Thần.

Bây giờ tru sát người này, có Tam Thanh cùng ra tay với hắn, chắc chắn có thể

giải quyết một cách dễ dàng.

“Đang định như vậy.”

Thông Thiên giáo chủ vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên là hai người còn lại cũng nghĩ như vậy.

Bốn người đạt thành nhận thức chung, cùng dời mắt nhìn về phía Lực Ma Thần

Bàn Cự.

Bị bốn vị này để mắt tới, cơ thể Bàn Cự đều run lẩy bẩy một lát, cảm giác nguy

hiểm cực hạn trào lên trong lòng, khiến da đầu hắn ta lập tức run lên.

Hắn ta xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng kiếm khí của Tru Tiên Tứ kiếm vây khốn hắn ta thật chặt, căn bản không

cho phép hắn ta chạy trốn.

Xong đời!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Bàn Cự.

Cảm giác tuyệt vọng nảy lên trong tim, hắn ta quay đầu nhìn về phía bốn người

cấu kết với nhau làm việc xấu, nghiến răng nghiến lợi, hắn ta hoàn toàn không

rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Chẳng lẽ đây là nhân quả?

Nhưng hắn ta là Hỗn Độn Ma Thần, sao có thể có nhân quả hạn chế được hắn

ta
Bình Luận (0)
Comment