Bùm bùm!
Hắc ám vô cùng vô tận chấn động kịch liệt.
Nhưng một lát sau, chấn động nhanh chóng bình ổn lại, giống như toàn bộ đều
chưa từng xảy ra.
Nhưng mà từng đợt chấn động qua đi, trong bóng tối vô cùng vô tận sáng lên vô
số ngôi sao sáng như ngọc.
Nếu như có người cẩn thận cảm nhận, có thể phát hiện.
Mỗi một ngôi sao ở nơi này, đều là một khí tức vô cùng cường đại.
Hỗn Độn Ma Thần!
Đúng vậy, mỗi ngôi sao ở nơi này, đều đại biểu cho một Hỗn Độn Ma Thần.
Lúc này những ngôi sao đang lóe lên, rõ ràng những Hỗn Độn Ma Thần này đều
cảm thấy kinh hãi.
Lực Ma Thần đã chết!
Đây là ma thần thứ hai chết đi trong thời gian gần đây.
Gần đây cực hoang bị làm sao vậy?
Đám Hỗn Độn Ma Thần đều đã trầm mặc.
Bọn họ rất muốn đi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ lại sợ liên lụy tới gì đó, không dám đi qua, kết quả cả đám chỉ
coi như không thấy.
…
Cùng lúc đó, ở giữa chiến trường, Sở Duyên và Tam Thanh đứng ở đó.
Lúc này ở đây đã trống rỗng, Lực Ma Thần chết đi, Tô Càn Nguyên cũng thành
thánh, bị Sở Duyên cưỡng chế tiễn về trường hà kiếm đạo trước.
Ở đây chỉ còn lại Sở Duyên và Tam Thanh.
Bốn bọn họ ở đây ôn chuyện.
Sở Duyên là đạt được sự trợ giúp của Tam Thanh, mới có thể thoải mái tru sát
Lực Ma Thần như vậy, cho nên đương nhiên hắn không thể xụ mặt, mà vui vẻ
nói chuyện với Tam Thanh.
“Lần này cảm ơn ba vị đã giúp đỡ, nếu như không có ba vị giúp đỡ, chỉ sợ ta
khó mà giết được Lực Ma Thần này.”
Sở Duyên quay mặt về phía Tam Thanh hành đạo lễ, vô cùng khách sáo nói.
“Sở đạo hữu không cần đa lễ, chúng ta mới quen đã thân, trợ giúp ngươi là
chuyện bọn ta nên làm.”
“Sở đạo hữu, Lực Ma Thần này vốn đáng chết, chỉ có điều cho tới nay vẫn luôn
chưa có cơ hội mà thôi.”
“Bọn ta thấy mình Sở đạo hữu cũng có thực lực tru sát được Lực Ma Thần, bọn
ta chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Tam Thanh nhao nhao mở miệng, nói.
Đối với lời ba người này nói, đương nhiên là Sở Duyên không tin tưởng.
Hắn biết rõ thực lực của bản thân, nếu không có Tam Thanh giúp đỡ, hắn thực
sự chưa chắc giết được Lực Ma Thần.
Có lẽ trấn áp thì được, nhưng tru sát thực sự khó mà nói.
Nếu quý danh thần quang dùng Tru Tiên Kiếm Trận, vậy thì có thể làm được tru
sát.
Nhưng quý danh Thiên Đạo dùng Tru Tiên Kiếm Trận, thực sự chưa chắc đã
làm được.
“Tóm lại, vẫn phải cảm ơn ba vị.”
Sở Duyên nói cảm ơn lần hai.
Đương nhiên là Tam Thanh từ chối lần nữa, không đồng ý với lời cảm ơn của
Sở Duyên.
Một lát sau, Thái Thượng Lão Quân chậm rãi mở miệng, thay đổi đề tài.
“Đúng rồi Sở đạo hữu, hiện giờ Tru Tiên Kiếm Trận của sư đệ ta ở trên người
ngươi, lúc trước trong Tiên giới xảy ra náo động, có người bày ra Tru Tiên
Kiếm Trận, là ngươi bày ra sao?”
Đôi mắt lạnh nhạt của Thái Thượng Lão Quân nhìn về phía Sở Duyên, mở
miệng hỏi.
“Hả? Chuyện này ấy à, đúng vậy, chính là ta bày ra, ngày đó Thiên Đạo Tiên
giới muốn diệt ta, ta chỉ có thể bày ra Tru Tiên Kiếm Trận, lấy thứ này đối địch.
Việc này còn phải cảm ơn Thông Thiên đạo hữu, nếu như không có Thông
Thiên đạo hữu tặng cho ta Tru Tiên Kiếm Trận, chỉ sợ ta đã sớm bị Thiên Đạo
Tiên giới tiêu diệt.”
Sở Duyên nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ, nói như vậy.
“Sở đạo hữu nói gì thế, ngươi ta…”
Thông Thiên giáo chủ vốn định nói một chút mới quen đã thân gì đó, nhưng đột
nhiên trong lúc này, hắn ta sửng sốt một lát.
Đợi đã, hắn ta tặng Tru Tiên Kiếm Trận sao?
Lúc ấy hắn ta là nói mượn, hay là nói tặng?
Thôi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Đợi lát nữa, lại hỏi Sở đạo hữu một chút là được.
Tính tình của Sở đạo hữu chính trực, sao có thể ham Tru Tiên Kiếm Trận của
hắn ta.
Thông Thiên giáo chủ nghĩ như vậy.
Bên kia Thái Thượng Lão Quân cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lão ta lại
hỏi một câu.
“Thì ra là thế, còn có một việc nữa, ba bọn ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, chính
là Sở đạo hữu, chẳng lẽ đệ tử của ngươi đều là Thiên Kiêu vạn cổ sao?”
“Lúc trước đã có một người thành thánh, hiện giờ lại có một người thành thánh,
sau đó thiên chi thân, sánh kịp sinh linh tiên thiên, quả nhiên là phong tư vạn
cổ.”
Thái Thượng Lão Quân cảm khái nói.
“Đương nhiên bọn họ là Thiên Kiêu vạn cổ.”
Khi nhắc tới đệ tử của mình, trên mặt Sở Duyên tràn ngập kiêu ngạo.
“Có thể nhận hai vị này làm đệ tử, Sở đạo hữu đúng là có phúc.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không nhịn được cảm khái, nói một câu.
Lão ta thu nhận không ít đệ tử, nhưng căn bản không có thiên tư cỡ này.
Thậm chí có thể nói, lão ta lập tất cả đạo thống, lật qua đều không tìm được một
người có thể so được với hai đệ tử của Sở đạo hữu.