“Hai người? Nguyên Thủy đạo hữu, những lời này của ngươi nói sai rồi, ta
không chỉ có hai đệ tử này, ta còn có 14 đệ tử khác nữa.”
Sở Duyên mở miệng, nói như vậy.
“Hả? Còn 14 người sao?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn sửng sốt một lát.
Lão ta lập tức quay đầu liếc mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân và Thông Thiên
giáo chủ, trong lòng đều dâng lên một ý niệm.
Ngươi có 16 đệ tử, đã có hai người chứng đạo, cho nên còn lại 14 đệ tử.
Không phải là 14 đệ tử này, đều có thiên tư như vậy đấy chứ?
Không có khả năng, không có khả năng.
Chuyện này không khỏi quá khoa trương.
Cho dù trong lòng bọn họ cảm thấy không có khả năng, nhưng mà vẫn có một
chút cảm giác.
Nhỡ đâu…
Nhỡ đâu 14 đệ tử này, thực sự có được thiên tư tuyệt đỉnh thì sao?
“Sở đạo hữu, 14 đệ tử này của ngươi đều có tư chất chứng đạo sao?”
Thông Thiên giáo chủ thật cẩn thận mở miệng, hỏi một câu như vậy.
“Đó là đương nhiên, nếu như không có bản lĩnh chứng đạo, sao xứng là đệ tử
của Sở Duyên ta?”
Sở Duyên tràn ngập tự hào nói.
Chẳng qua sau khi nói xong, trái tim hắn đập nhanh hơn.
Không thể nói như vậy được.
Hình như lão nhị còn chưa xác định được có tư chất chứng đạo hay không.
Nhỡ đâu sau này lão nhị không chứng đạo được, vậy không phải vả mặt hắn
sao?
Không được, sau khi trở về, làm thế nào cũng phải thúc giục lão nhị.
Hắn không cầu lão nhị chứng đạo, chỉ cầu lão nhị có thể đạt tới chuẩn thánh là
được.
Trong lòng Sở Duyên làm ra quyết định.
Nhưng những lời hắn nói, lọt vào trong tai Tam Thanh, lại khiến Tam Thanh
hoàn toàn kinh hãi.
Thực sự là 14 đệ tử đều có tư chất chứng đạo sao?
Chuyện này quá khoa trương.
Chuyện này có phải đại biểu, vẫn còn có 14 Hỗn Độn Ma Thần phải chết sao?
Sinh linh bình thường muốn chứng đạo, không thể nghi ngờ là không có khả
năng.
Thực lực của Hỗn Độn Ma Thần, hơn xa sinh linh chứng đạo có thể so sánh.
Nhưng mà Sở Duyên này đúng là không nói thánh đức, thích nhúng tay.
Đến lúc đó mỗi lần Sở Duyên nhúng tay, vậy bọn họ nên xử lý thế nào?
Nói một cách nghiêm khắc, bọn họ đã lên thuyền giặc của Sở Duyên.
Sau này nếu Sở Duyên nhúng tay, bọn họ không cùng ra tay sao được?
Xong đời.
Tam Thanh cảm thấy nhân sinh hắc ám như vậy.
Thánh trật tự.
Bọn họ là thánh trật tự.
Nhưng mà chỉ sợ trật tự sau này, bọn họ sẽ đích thân nghiền nát.
Con mẹ nó đây còn gọi là thánh trật tự sao?
…
Trong trường hà kiếm đạo, Tô Càn Nguyên bị nhốt đánh vào nơi này, thân hình
hắn ta tới lui, ở trong trường hà ổn định lại thân hình.
Đột phá thành thánh, khí tức của hắn ta vô cùng cường đại.
Khắp nơi trên cơ thể phủ kín đường vân kim sắc cổ xưa.
Không có bất cứ hành động gì, nhưng xu thế siêu thoát thế gian tràn ngập trên
người.
Nhưng mà so với người tu luyện pháp lực, lấy nhục thân thành thánh, về mặt
khí thế hắn ta yếu hơn một bậc.
Nhưng chuyện này không có nghĩa hắn ta yếu hơn tu pháp giả, trái lại hắn ta
còn mạnh hơn tu pháp giả nhiều.
“Đã trở về rồi sao?”
Tô Càn Nguyên ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng lẩm
bẩm.
“Lão tam, đệ ở đây làm gì thế?”
Bỗng nhiên phía sau có giọng nói thản nhiên vang lên.
Chuyện này khiến Tô Càn Nguyên sợ tới mức cơ thể run rẩy một cái, hắn ta
không cảm nhận được phía sau có người.
Tô Càn Nguyên bất chợt xoay người lại.
Chỉ thấy không biết Diệp Lạc đứng ở đó từ lúc nào, lúc này đang nhìn hắn ta từ
trên xuống dưới.
“Đại sư huynh, sao huynh ở đây?”
Tô Càn Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi hỏi.
“Những lời này của đệ nói hay lắm, nơi này là trường hà kiếm đạo, địa bàn của
ta, ta không ở đây còn có thể ở đâu, đệ… Không đúng, khí tức của đệ…”
Diệp Lạc sửng sốt một lát, lông mày nhíu lại, giống như nhận ra được gì.
Khí tức của tam sư đệ này, có chút cường đại quá phận.
Hơn nữa khí tức này, hình như là…
Thánh nhân?
Lão tam thành thánh rồi hả?
“Đại sư huynh, ta đã thành thánh!”
Tô Càn Nguyên cũng thoải mái thừa nhận.
“Hả? Thành thánh rồi à? Chuyện này là khi nào thế, nói tình huống cụ thể đi,
thành thánh chi kiếp của đệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sư tôn trợ
giúp đệ đúng không?”
Diệp Lạc lập tức tỉnh táo, liên tục truy hỏi vài vấn đề.
Đối với chuyện này đương nhiên là Tô Càn Nguyên không muốn giấu diếm, nói
ra toàn bộ.
Nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Diệp Lạc nghe.
Sau khi Diệp Lạc nghe xong, khẽ gật đầu, rơi vào suy nghĩ không nói thêm gì.
Trái lại Tô Càn Nguyên ở đối diện, hoàn toàn trở nên hưng phấn.
“Đại sư huynh, hiện giờ ta đã thành thánh! Không bằng huynh ta so tài một trận
đi, cũng nhìn xem người nào đứng đầu trong đám đệ tử!”
Tô Càn Nguyên vô cùng bành trướng nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc sửng sốt một lát.
So tài sao?
Lão tam này có tật xấu gì sao, không lý do tìm hắn ta so tài làm gì.