Nữ Oa nhìn Sở Duyên, lại nhìn Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh sau lưng
Sở Duyên, hơi đau đầu.
Đâu có ai nói như vậy.
Chủ nhân của nhân quả đã chết, vậy nhân quả của nàng không cần trả lại sao?
Thúi lắm.
Chắc chắn sẽ bị đại đạo ghi lại, nhân quả này vẫn luôn dây dưa nàng, nàng cần
trả giá rất lớn mới có thể tiêu trừ.
“Được rồi được rồi, việc này bỏ qua từ đây, coi như Sở đạo hữu ngươi nợ ta một
ân tình, được chưa?”
Nữ Oa đột nhiên mở miệng nói.
“Có thể.”
Sở Duyên không cần nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu đồng ý.
“Sở đạo hữu, ngươi…”
Thông Thiên giáo chủ ở phía sau muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.
Hắn ta muốn nhắc nhở Sở Duyên, đừng nên đồng ý Nữ Oa.
Lúc này bọn họ thế đại, sáu hỗn độn thánh nhân còn cần sợ Nữ Oa sao?
Vì nể mặt Nữ Oa, nợ một nhân quả, thực sự không đáng giá.
Nhưng Thái Thượng Lão Quân lắc đầu, ý bảo Thông Thiên giáo chủ đừng nhiều
lời.
Thông Thiên giáo chủ thở dài một hơi, chỉ có thể từ bỏ.
“Sở đạo hữu đúng là rộng lượng, một khi đã như vậy, việc này đương nhiên bỏ
qua, Sở đạo hữu ta đi trước, sau này Sở đạo hữu có rảnh, đến Oa Hoàng Thiên
của ta tụ họp, cùng luận đạo nhé.”
Nữ Oa lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu với Sở Duyên.
Ngay sau đó nàng xoay người rời đi.
Sở Duyên nhìn Nữ Oa rời đi, lập tức đẩy Diệp Lạc và Tử Tô đang xem diễn trò
ra ngoài, để bọn họ trở về Tiên giới, sau đó hắn mới dời mắt nhìn Tam Thanh và
Tây Phương Nhị Thánh.
“Đa tạ ba vị tương trợ, hai vị này là?”
Sở Duyên vốn quay mặt về phía Tam Thanh chắp tay cúi đầu, ngay sau đó nhìn
về phía Tây Phương Nhị Thánh, không rõ hai người này là ai.
“Sở đạo hữu đa lễ rồi, chúng ta tương giao tâm đầu ý hợp, đâu cần như thế.”
“Đúng vậy, trái lại Sở đạo hữu khách sáo quá.”
“Hai vị này là Tây Phương Nhị Thánh, cũng được xưng là nhị Phật, tên là
Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn.”
Tam Thanh nhao nhao mở miệng.
Tây Phương Nhị Thánh bị điểm danh, vội vàng đứng ra.
“Sở đạo hữu, tại hạ là Tiếp Dẫn.”
“Tại hạ Chuẩn Đề.”
Tây Phương Nhị Thánh tự mình báo tên.
Bọn họ thấy Tam Thanh tôn kính như vậy, không rõ chân tướng, dứt khoát tôn
kính theo.
Hơn nữa thái độ còn tôn kính hơn Tam Thanh.
Hai bọn họ, trò giỏi hơn thầy suy diễn ra tới cực hạn.
Những lời này vang lên, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Tiếp Dẫn.
Chuẩn Đề.
Vừa rồi còn có Nữ Oa.
Bên này còn có Tam Thanh.
Hắn đây là gặp sáu thánh hồng hoang trong thần thoại ư?
Cừ thật.
Ngay cả Sở Duyên cũng không ngờ tới, trong lúc vô ý, vậy mà hắn gặp được
sáu thánh hồng hoang trong thần thoại, quả nhiên là đủ vị.
Kế tiếp, đương nhiên là Sở Duyên nói cảm tạ với Tam Thanh và Tây Phương
Nhị Thánh.
Dù sao năm người này đã trợ giúp hắn.
…
Bên kia, Nữ Oa rời đi vô cùng hài lòng xuyên qua bóng tối vô cùng vô tận.
“Tuy đánh mất cơ hội trả lại nhân quả cho Mộng Ma Thần, cần trả giá rất đắt
mới triệt tiêu được nhân quả, nhưng mà có được nhân quả với họ Sở kia, thực
sự không thiệt.”
“Nhìn thái độ của Tam Thánh như vậy, chỉ sợ người này có lai lịch lớn.”
“Đợi đã, đợi ta điều tra một lát xem, nhìn xem họ Sở này là ai trước.”
Trong đầu Nữ Oa hiện lên một đống ý nghĩ.
Nàng đang định nắm lấy đoạn nhân quả kia, thôi diễn một lát, nhìn xem rốt
cuộc Sở Duyên là ai.
Nhưng bỗng nhiên nàng sửng sốt một lát.
Đoạn nhân quả kia đâu?
Nữ Oa tìm một lúc lâu cũng không tìm được đoạn nhân quả kết với Sở Duyên ở
đâu.
Điều này khiến nàng không khỏi tức giận.
Còn tưởng Sở Duyên động tay động chân.
Dưới cơn giận dữ Nữ Oa bắt đầu dùng đại pháp lực thôi diễn, muốn đảo ngược
thời gian lại, tìm đoạn nhân quả kết với Sở Duyên.
Nhưng cho dù nàng tìm thế nào, đều không thể tìm được đoạn nhân quả kết với
Sở Duyên.
Nữ Oa kinh ngạc một lát.
Nàng còn giảm xuống tầng thấp, muốn tìm đoạn ngắn về Sở Duyên, không cầu
chuyện khác, chỉ muốn nhìn thấy Sở Duyên là được.
Nhưng cho dù làm như vậy, nàng vẫn không tìm được bóng dáng của Sở Duyên.
Sở Duyên giống như căn bản không tồn tại trên thế giới, ở trong thời gian
không hiện, không lưu dấu vết ở thế gian.
Lại liên tưởng thái độ của Tam Thanh.
Điều này khiến Nữ Oa lập tức cảm thấy sợ hãi.
Chuyện này…
Rốt cuộc nàng đã gặp phải một người như thế nào?
Vậy mà nàng còn bàn điều kiện với đối phương, còn tính kế một nhân quả?
Nữ Oa sợ hãi.
Trong chuyện này đâu phải đối phương nợ nàng nhân quả, rõ ràng là nàng nợ
đối phương nhân quả.
Nếu không phải đối phương tha cho nàng, e rằng đều có thể trực tiếp trấn giết
nàng…
Nữ Oa ngộ ra.
Chẳng trách người nọ đồng ý dứt khoát như thế.
Hóa ra đã sớm ở đây đợi nàng.
Nữ Oa ngẩng đầu, giống như nhìn thấy ván cờ tính kế nàng lặng yên sinh thành.
Thì ra là thế…